Diệp Tuyền Vũ giận chính mình, sao mình lại dễ dàng mềm lòng đến như vậy, nàng giận người này, làm tâm đang lặng của mình bị trêu chọc thức tỉnh, e rằng phẫn nộ này của nàng không thể khắc chế nữa, đã hơn một năm nay, sự tức giận cùng hận ý còn có cả sự phủ nhận mình không còn yêu giống như hồng thủy vỡ đê tất cả đều bừng lên, cơ hồ như muốn đem Diệp Tuyền Vũ nhấn chìm, Diệp Tuyền Vũ không biết làm như thế nào để trút đi một ít tức giận, làm cho mình dễ chịu hơn một ít, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng cùng bộ dạng sợ hãi của Đan Vân Sơ, càng khiến cho Diệp Tuyền Vũ cảm thấy tức giận, vì cái gì chị ta còn có thể làm cho mình không khống chế được như vậy chứ?
Trên mặt Đan Vân Sơ có chút sợ hãi, bây giờ em ấy thật sự rất khủng bố, ánh mắt kia giống như là muốn đem mình đi lăng trì, Đan Vân Sơ nhìn vào ánh mắt Diệp Tuyền Vũ, chính mình bị thô lỗ đẩy lên giường, đột nhiên ý thức người này muốn làm cái, tuy rằng cô rất muốn cùng tiểu công chúa lăn lộn trên giường, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng Tiểu công chúa như muốn ăn thịt người, cũng biết, tuyệt đối không chỉ là lăn lộn đơn giản như vậy, Đan Vân Sơ như chim sợ cành cong, thấp thỏm bất an cực kỳ.
Quả nhiên, Diệp Tuyền Vũ xé quần áo ướt của Đan Vân Sơ ra, động tác thô bạo mà lại rất nhanh làm cho Đan Vân Sơ không kịp phản ứng, Đan Vân Sơ cảm giác ngực mình bị thô lỗ xoa lấy đến biến dạng, đau, Đan Vân Sơ nhíu mày, em ấy thật sự hận mình như vậy sao? Đan Vân Sơ nhìn về phía Diệp Tuyền Vũ, có chút ngây ngẩn cả người, Tiểu công chúa rõ là thi bạo người (cưỡng bức người khác), nhưng mà chân mày lại càng nhíu chặt, chặt đến có chút đau lòng người, vốn trong lòng có chút tức giận cùng tuyệt vọng nhưng Đan Vân Sơ chợt hiểu, nếu không để cho Tiểu công chúa đem cảm xúc đã kiềm nén bấy lâu phát tiết ra ngoài, thì tình yêu cùng ham muốn sẽ theo tức giận và hận ý cùng nhau ẩn sâu xuống, chỉ có đem toàn bộ hận ý phát tiết ra ngoài, tình yêu mới có thể một lần nữa nảy ra, cô cùng Tiểu công chúa mới có thể xoay chuyển, Đan Vân Sơ ngừng giãy giụa, là cô cam tâm tình nguyện đau một lần, Đan Vân Sơ xót xa nghĩ, trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng vẫn có chút sợ hãi.
Diệp Tuyền Vũ giống như dã thú bắt đầu xé rách y phục trên người, rất nhanh, Đan Vân Sơ liền trần trụi, hoàn toàn lõa thể nằm trên giường, như một con sơn dương mang tội. Nhìn thấy Đan Vân Sơ không còn giãy giụa nữa, Diệp Tuyền Vũ có chút tức giận, Đan Vân Sơ cứ như vậy bình tĩnh, lường trước chính xác mình thật không dám tổn thương chị ta sao? Mất đi lý trí Diệp Tuyền Vũ không có màn dạo đầu nào, liền đem ngón tay mạnh mẽ tiến vào mật đạo còn khô khốc kia, những thước thịt bên trong như khước từ sự tiến vào của mình, thế nhưng lại không đủ ngăn cản quyết tâm tiến vào của Diệp Tuyền Vũ.
Đan Vân Sơ cảm thấy chỗ tư mật khô khốc kia truyền đến cái đau như muốn xé rách so với lần đầu tiên còn đau hơn nhiều, đau đến nỗi làm cho Đan Vân Sơ không khỏi cong người, Đan Vân Sơ cảm thấy Diệp Tuyền Vũ thậm chí không cắt móng tay, đoán chừng cái móng tay này không ngắn, được rồi, việc này chứng minh Tiểu công chúa một năm nay không cùng cô gái khác dây dưa không rõ, Đan Vân Sơ tự giễu nghĩ, vì đau đớn mà chân mày co lại thành một đường thẳng, chết tiệt, thật sự rất đau, đau muốn chết người, Đan Vân Sơ đau đến muốn mắng người...
Nếu là có thể hoà thuận, điều đầu tiên chính là đem móng tay Tiểu công chúa ra cắt, nhất định là đem mình đả thương mà, cô cảm giác ngón tay Tiểu công chúa như một con dao đang chọc phá bên trong của mình, cái loại này như tê liệt đau đớn, làm cho thân thể Đan Vân Sơ cuộn rút lên, nhất định là cạo bị thương, bên trong hẳn là sẽ chảy máu, cái này có được tính như máu của Tiểu công chúa đã chảy không? Có lẽ Tiểu công chúa cảm thấy vẫn chảy chưa đủ...
Không biết cái loại đau đớn đến thấu tim này duy trì trong bao lâu, Đan Vân Sơ cảm giác ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, thân thể cùng tâm linh tựa hồ bị như bị cắt.
Thân thể Đan Vân Sơ cuối cùng không chịu nổi đau đớn mà ngất đi, vô hồn như một con búp bê, làm cho tâm Diệp Tuyền Vũ đột nhiên không khỏi hoảng hốt, nàng rút ngón tay của mình ra, trên ngón tay còn vương vết máu của Đan Vân Sơ, mình điên rồi sao? Mình rốt cuộc là bị Đan Vân Sơ bức điên rồi sao?
Đan Vân Sơ không nhìn thấy Diệp Tuyền Vũ đem mình hôn mê gắt gao ôm vào trong ngực, như cô bé đem búp bê ôm vào trong ngực, như sợ bị người khác đoạt đi vậy, vẻ mặt mang theo một ít sợ hãi.
"Có phải rất đau không? Chị là quỷ ích kỷ, một chút đau đớn cũng không chịu được, nhưng chính chị thường xuyên làm lòng em đau đớn... "
"Không đau nữa, chỉ cần chị ngoan ngoãn, chỉ cần không rời xa em, em sẽ không để cho chị đau, sẽ vẫn đối tốt với chị, nếu chị dám rời khỏi em..."
"Lần này là chị chọc em, cho nên chị không thể hối hận, cũng không có quyền tiếp tục hối hận, nếu chị dám rời em đi, em nhất định sẽ giết chị, giết toàn bộ người để ý chị... "
Diệp Tuyền Vũ ôm Đan Vân Sơ vô thức thì thào tự nói, cái tình yêu này, rất mãnh liệt, thật sự sẽ đem người bức điên, có thể đem Diệp Tuyền Vũ bức điên cũng chỉ duy nhất chỉ có một mình Đan Vân Sơ.
Bức tường bảo vệ trong lòng Diệp Tuyền Vũ kỳ thật đã mất hơn phân nửa, giống như điều Đan Vân Sơ nghĩ, chỉ có đem hận ý trong lòng Diệp Tuyền Vũ phát tiết hết ra ngoài, thì tình yêu mà Diệp Tuyền Vũ đèn nén lúc trước mới có thể được phóng thích ra ngoài. Nhưng mà Diệp Tuyền Vũ vẫn không muốn dễ dàng bỏ qua cho Đan Vân Sơ như vậy, không muốn cho Đan Vân Sơ sớm biết trong lòng mình đã bắt đầu tha thứ, những thứ mà dễ dàng có được thì sẽ không biết trân trọng, như vậy đương nhiên sẽ nhanh tổn thương đến mình. Đan Vân Sơ, chính người này làm Diệp Tuyền Vũ hận đến tận xương, nhưng cũng yêu đến tận tủy, Diệp Tuyền Vũ ôm lấy thật chặt, chỉ có thời điểm Đan Vân Sơ không biết gì, nàng mới dám ôm chặt như vậy, nàng chán ghét cái dáng vẻ quá mức đắc ý của Đan Vân Sơ, cũng chán ghét chính mình nhiều lần đều chịu khuất phục và thỏa hiệp.
Khi Đan Vân Sơ tỉnh lại, cô có lẽ cảm giác như sau cơn mưa trời lại sáng, ít nhất là mình vẫn nằm trên giường Tiểu công chúa, Tiểu công chúa không có đem mình ném xuống đất không thèm dòm ngó, chứng minh trong lòng Tiểu công chúa rốt cuộc cũng tha thứ cho mình một ít. Ngửi thấy trong chăn mền còn có hương thơm đặc hữu của Tiểu công chúa, Đan Vân Sơ cảm thấy một chút cảm giác hạnh phúc, mặc dù cái giá phải trả cho điều này rất lớn, nghĩ lại cái đau đớn trước khi bất tỉnh, cô cảm giác lạnh cả sóng lưng. Tiểu công chúa thật là nhẫn tâm mà, suýt nữa đem mình hành hạ đến chết, Đan Vân Sơ trong lòng thầm oán, chỗ tư mật và các ngón tay phải vẫn còn truyền đến từng hồi đau đớn đều nhắc nhỏ mình mới bị Tiểu công chúa ngược đãi qua.
Bất quá Đan Vân Sơ vui mừng quá sớm, Diệp Tuyền Vũ không có ý định làm cho cô vui mừng nhanh như vậy.
"Nếu đã tỉnh thì cô nên rời đi." Âm thanh lãnh đạm của Diệp Tuyền Vũ truyền đến, làm tâm tình vui vẻ của Đan Vân Sơ liền lập tức tiêu tan một nửa, chẳng lẽ tâm Tiểu công chúa so với sắt đá còn cứng hơn? Chẳng lẽ thực sự mình chỉ là đơn phương cam chịu sao? Tiểu