Đan Vân Sơ rất ghét việc tốn thời gian suy nghĩ để quyết định một chuyện gì đó, giống như cô năm đó đáp ứng làm tình phụ Diệp Tuyền Vũ, cô chỉ nghĩ mất 5p, lần lựa chọn trước, Đan Vân Sơ cũng không tốn quá nhiều thời gian suy nghĩ, mà lần này thì Đan Vân Sơ phát hiện mình có suy nghĩ bao nhiêu lâu cũng không cách nào để được một đáp án tốt nhất.
Đan Vân Sơ từ đầu là không nghĩ tới đem vấn đề khó khăn của mình nói cho Diệp Tuyền Vũ, chuyện này cũng không thể trách Đan Vân Sơ, từ nhỏ đến lớn, Đan Vân Sơ đều quen tự mình quyết định, tự mình giải quyết vấn đề, cho dù là có gặp vấn đề khó khăn cũng không cầu cứu bất kỳ ai, cho dù là cha mẹ, cũng ít khi trao đổi, cô luôn luôn sống một cuộc sống tự lực cánh sinh. Đây cũng chính là vì sao một năm trước cô lại tự tiện quyết định như vậy, cô quên, chuyện tình cảm là chuyện của hai người, không phải chỉ một người quyết định là đủ.
Diệp Tuyền Vũ lúc trở lại, thấy Đan Vân Sơ trong tay cầm một điếu thuốc, hít một hơi buồn dọc, nhìn cái gạt tàn thuốc kế bên, chất đầy tàn thuốc, Diệp Tuyền Vũ khẽ cau mày, xem ra cô ấy còn chưa quyết định chọn đáp án, bằng không sẽ không phiền lòng đến mức này.
"Chị không phải là bỏ rồi sao? Ngày hôm nay sao lại lấy thuốc lá thay cơm?" Diệp Tuyền Vũ làm như không biết Đan Vân Sơ đang phiền muộn chuyện gì hỏi.
Đan Vân Sơ dập tắt thuốc lá, Đan Vân Sơ tự vấn, đã đến giờ tan việc rồi sao? Nhanh như vậy, Đan Vân Sơ nhìn xuống bàn, mình vậy mà đã suy nghĩ nghiêm chỉnh cả buổi chiều.
"Trong lòng có chút phiền muộn, nên muốn hút vài điếu." Đan Vân Sơ đứng dậy đem Diệp Tuyền Vũ ôm vào trong lòng, cô không bỏ được cái người này, chỉ ôm thế này mới có được cảm giác chân thật.
"Phiền cái gì?" Diệp Tuyền Vũ ngoan ngoãn để Đan Vân Sơ đem mình ôm vào trong lòng, thuận theo lời nói của Đan Vân Sơ hỏi.
"Không có gì, cũng đừng bảo tôi nói, chỉ để tôi ôm là tốt rồi." Đan Vân Sơ cảm thấy cái vấn đề khó khăn này vốn là chỉ cần mình giải quyết, nói cho Tiểu công chúa cũng vô dụng.
"Đan Vân Sơ, có một số vấn đề khó khăn em có đủ năng lực để giải quyết thay chị, chị hẳn là nên cố gắng thử tin tưởng vào khả năng của em." Diệp Tuyền Vũ dẫn dụ nói, cô không phải là không muốn Đan Vân Sơ lựa chọn, nhưng là chỉ cần Đan Vân Sơ có thể tự nói với mình, mà không phải tự một mình quyết định, Diệp Tuyền Vũ rốt cuộc là cũng mềm lòng, không đành lòng nhìn Đan Vân Sơ phiền não như thế.
"Tiểu công chúa, nếu tôi tiếp tục rời xa em, em sẽ như thế nào?" Đan Vân Sơ môi dán vào lỗ tai Diệp Tuyền Vũ hỏi.
Diệp Tuyền Vũ tâm chợt lạnh, cái này cùng với một năm trước lúc đầu thăm dò cùng ám chỉ giống nhau, Đan Vân Sơ trong lòng đã lựa chọn rồi sao? Nếu đã tự quyết định như vậy, tại sao còn trêu chọc mình, chị ấy lại thật sự muốn tiếp tục tổn thương mình nữa sao?
"Em sẽ giết chị!" Diệp Tuyền Vũ vẻ mặt lạnh lùng nói, trong lòng lại sợ hãi Đan Vân Sợ lại đã quyết định, nguyên lai là trong lòng mình không thể nào chấp nhận câu trả lời từ bỏ của Đan Vân Sơ, rõ ràng là biết từ đầu, quá trình này không khác gì tự ngược, cô thừa nhận Đan Vân Sơ nếu lựa chọn đáp án giống như trước thì nó còn đau hơn là phải chết. Hơn nữa phải chờ đợi một người chưa có một đáp án xác định, lại đem tất cả quyền chủ động đều giao cho cô ấy, thật giống như chịu giày vò thống khổ.
"Tiểu công chúa sao lại thật tình như vậy? Chỉ là giả dụ thôi mà." Đan Vân Sơ nhìn thấy mặt Diệp Tuyền Vũ lạnh xuống, cô biết, Tiểu công chúa kỳ thật còn chưa có cảm giác an toàn, nhìn Diệp Tuyền Vũ như vậy, quả thật là rất đau lòng.
"Mặc dù là giả dụ, em cũng không thích nghe!" Diệp Tuyền Vũ đối Đan Vân Sơ nghiêm túc nói, nàng một chút cũng không thích cái giả dụ như thế này.
"Tốt, tôi từ nay về sau sẽ không nói nữa. Tiểu công chúa, giờ phút này tôi chỉ muốn em, điên cuồng muốn..." Đan Vân Sơ ngón tay so với trước kia càng thêm vội vàng, Đan Vân Sơ chỉ biết trong lòng mình bất an cùng sợ hãi, sợ mất đi Diệp Tuyền Vũ...
"Chờ chút..." Diệp Tuyền Vũ muốn đẩy Đan Vân Sơ ra, lại phát hiện Đan Vân Sơ rất nhanh ôm lấy.
"Mặc kệ, tôi liền lập tức muốn em!" Môi Đan Vân Sơ lập tức dán lên da thịt Diệp Tuyền Vũ, nắm lấy tay Diệp Tuyền Vũ đặt vào trên người mình, Diệp Tuyền Vũ thân thể ý chí rất nhanh bắt đầu mềm nhũn ra, nhưng là trong lòng lại có chút bất an. Đan Vân Sơ là không yên tĩnh, cô cảm thấy, nhưng là Đan Vân Sơ nhiệt tình như vậy cùng một năm trước trước khi bỏ rơi mình cũng có điểm tương tự, luôn điên cuồng đòi hỏi mình, giống như một bữa ăn ngon cuối cùng, và rồi sau tất cả lại là lựa chọn dễ dàng bỏ rơi.
Đan Vân Sơ, rốt cuộc là, chị lại muốn bỏ rơi em sao? Diệp Tuyền Vũ thân thể như chìm nổi, chính là trong lòng có một chút tuyệt vọng, Diệp Tuyền Vũ ý muốn trả thù Đan Vân Sơ cũng trở nên điên cuồng.
Một đêm điên cuồng trong dục vọng, Diệp Tuyền Vũ nhưng lại sớm tỉnh, thấy thân thể mình vẫn còn ôm chặt Đan Vân Sơ, hơn an tâm một ít, chỉ sợ lúc tỉnh, không còn thấy trên giường, Đan Vân Sơ lần này nếu là lựa chọn rời đi, sợ là lần này cái vở kịch thay lòng đổi dạ cũng không thèm diễn nữa, cô hiểu rất rõ Đan Vân Sơ.
Tuy rằng dấu hiệu cũng không lạc quan, nhưng là chỉ cần Đan Vân Sơ chưa rời đi, vẫn là sẽ có cơ hội, Diệp Tuyền Vũ tự trấn an mình.
Đan Vân Sơ cũng tỉnh lại sớm, cô phát hiện Diệp Tuyền Vũ đang nhìn chằm chằm mình.
"Sao không ngủ thêm chút nữa, lại quyến luyến nhìn tôi như vậy, sợ sau này không còn thấy nữa sao?" Đan Vân Sơ đùa giỡn nói.
Lời nói Đan Vân Sơ như dao đâm vào Diệp Tuyền Vũ, lúc này Diệp Tuyền Vũ là phi thường mẫn cảm.
"Chị biết em yêu chị, so với chị yêu em sâu đậm hơn, cho nên có thể đối với em không có sợ hãi sao?" Diệp Tuyền Vũ nghịch tóc Đan Vân Sơ, thờ ơ hỏi.
"Bởi vì là Tiểu công chúa, tôi mới không sợ hãi, cũng không thể tìm được một người nào như Tiểu công chúa yêu tôi như vậy." Đan Vân Sơ đánh nhẹ vào mặt Diệp Tuyền Vũ cười nói.
"Nếu người khác cũng giống tôi yêu chị như thế, chị không phải là cũng yêu người đó sao?" Diệp Tuyền Vũ mặt không biểu tình hỏi.
"Người khác tôi mặc kệ, tôi chỉ yêu Tiểu công chúa." Đan Vân Sơ biết mình là cái loại cả đời chỉ biết yêu một người, cô thực lười, lười yêu người, đã yêu là không nén nổi tình cảm, tiếp tục yêu người khác, tuyệt không có khả năng.
Đan Vân Sơ lần đầu tiên nói yêu, Diệp Tuyền Vũ có chút không thể tin, cái người này đã từng nói thích, nhưng chưa bao giờ nói yêu, Diệp Tuyền Vũ nghe thấy, có chút cảm giác không thực, làm trong lòng có chút tuyệt vọng của Diệp Tuyền Vũ hiện lên vài tia hy vọng.
"Đan Vân Sơ, nói lại mấy lần nữa đi, em muốn nghe." Diệp Tuyền Vũ vui vẻ mà ngẩn cao người lên, nói với nữ nhân đang ở dưới mình.
"Cái gì nga?" Đan Vân Sơ biết rõ còn cố hỏi, cô chỉ lo nhìn cái nơi căng tròn của Tiểu công chúa, bởi vì cúi người mà càng trở nên mê người khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.
"Nói chị yêu em!" Diệp Tuyền Vũ nói, cô phát huy cái tính mà Đan Vân Sơ mặc định cho mình,