Có lẽ Diệp Tuyền Vũ xoa rất thư thái, cũng có lẽ là một đêm không ngủ, càng có lẽ một đêm thần kinh căng thẳng nay đều được thư giản, Đan Vân Sơ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Diệp Tuyền Vũ thay Đan Vân Sơ xoa nhẹ hồi lâu sau, âm thanh Đan Vân Sơ ân ân a a dần dần nhỏ đi, cho đến khi không còn tiếng gì nữa, Diệp Tuyền Vũ ngẩng đầu phát hiện Đan Vân Sơ đã ngủ, Diệp Tuyền Vũ này mới dừng động tác tay lại, mới phát hiện ra mình đã xoa bóp cho Đan Vân Sơ gần hơn một giờ, ngón tay của mình đều có chút nhức mỏi.
Diệp Tuyền Vũ nhìn thấy thấy khuôn mặt đang ngủ của Đan Vân Sơ, một đêm không ngủ, chắc đem cô ấy mệt chết rồi, Diệp Tuyền Vũ nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán Đan Vân Sơ, thay Đan Vân Sơ đắp chăn rồi sau đó đi xuống lầu.
"Chân Vân Sơ không có gì đáng ngại chứ?" Đan Kỷ Cương ngữ khí quan tâm hỏi Diệp Tuyền Vũ.
"Không có gì đáng ngại, con đã thay chị ấy xoa bóp, chị ấy hiện giờ đang ngủ." Diệp Tuyền Vũ trả lời.
"Đứa nhỏ này xem chừng mệt chết rồi, con đừng ngại, cứ xem như đây là nhà mình, dượng vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối." Đan Kỷ Cương quả nhiên là điển hình của một người đàn ông tốt, việc nội trợ trong nhà một tay lo liệu.
"Dượng, con giúp dượng được không?" Diệp Tuyền Vũ khẩn thiết hỏi.
Đan Kỷ Cương sửng sốt, này quả nhiên vẫn còn chút con nít, biết mình lúc buổi trưa có chút không vui, liền lập tức đối tôt với mình. Chủ yếu là vợ mình cũng không có gì trở ngại, Đan Kỷ Cương trong lòng vướng mắc giờ phút này cũng tiêu tan, đứa nhỏ này thật biết đem niềm vui cho trưởng bối. Nhưng nhìn thấy bộ dáng yểu điệu, so với con gái của mình thoạt nhìn còn được cưng chìu hơn, đứa trẻ này sẽ biết nấu ăn sao?
"Con sẽ xuống bếp?" Đan Kỷ Cương kinh ngạc hỏi.
"Vâng, học đã hơn một năm, Vân Sơ không biết nấu ăn, nên không thể lúc nào mỗi bữa đều đi ra ngoài ăn, vẫn là mình làm thì vẫn có lẽ là tốt hơn với vệ sinh hơn." Diệp Tuyền Vũ khẽ nói vài câu, làm cho Đan Kỷ Cương có chút kinh ngạc, có chút cảm động, so với một năm trước, càng thêm khiêm nhượng cùng chăm sóc Vân Sơ, người làm cha ai cũng muốn con gái mình được chăm sóc. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã có một cuộc sống sung sướng, muốn mướn một đầu bếp nấu ăn rất dễ dàng, nhưng lại ủy khuất tự đi học, cái phần tâm này, khiến cho Đan Kỷ Cương hài lòng.
"Cũng tốt, con vào đây, Vân Sơ tuy rằng không khó ăn, nhưng là có một vài món ăn con ấy từ nhỏ đã rất thích, đứa bé kia từ nhỏ thích gì thích gì, đến bây giờ cũng chưa từng đổi qua, nó tuy rằng tính khí không tốt, nhưng đúng là một đứa nhỏ chung thủy, con theo dượng đến phòng bếp, dượng dạy con làm." Đan Kỷ Cương không kìm nổi nói tốt cho con mình, Đan Kỷ Cương cưng chìu con thật sự cưng chìu đến vô pháp vô thiên.
"Cám ơn dượng." Diệp Tuyền Vũ biết Đan Kỷ Cương đối với mình cũng không có lưu tâm, trong lòng có chút vui vẻ, Đan Vân Sơ vẫn là đặc biệt thích đồ ăn, cô nghĩ đến Đan Vân Sơ ăn cái gì cũng không kén, đến nỗi Diệp Tuyền Vũ vẫn cho rằng Đan Vân Sơ dễ nuôi nhất chính là cái dạ dày của nàng, xem ra vẫn là có thu hoạch không ngờ tới.
"Vốn tưởng rằng con chỉ là biết ít ít, không nghĩ tới, làm tốt được thế này, thêm một ít lâu nữa là có thể vượt qua dượng..." Đan Kỷ Cương thẳng thắn khen ngợi, xem ra một năm qua học rất là chăm chỉ.
"Không đâu, con còn phải học hỏi nhiều, cần dọn cơm, con lên lầu kêu Vân Sơ xuống dùng cơm." Diệp Tuyền Vũ cười đến có chút ngại ngùng.
"Ân, xem ra cưới vợ cho Vân Sơ so với chọn rể tốt hơn!" Đan Kỷ Cương cười nói, Diệp Tuyền Vũ nghe trưởng bối giễu cợt, có chút đỏ mặt, đây không phải là cha chồng nhìn xem con dâu, càng xem càng hài lòng sao? Bất quá vì cái gì Đan Vân Sơ không phải là vợ mình? Diệp Tuyền Vũ trong lòng ngầm không phục nghĩ.
Đan Vân Sơ ngủ vô cùng ngon, tựa như thế giới bên ngoài hết thảy đều không liên quan đến cô, Diệp Tuyền Vũ nhíu mày nhìn, vì sao nhìn Đan Vân Sơ như thế này bộ dạng làm cho người ta cảm giác thật không thân quen, này sợ là bộ dạng duy nhất giống Tô Văn Khanh.
"Đan Vân Sơ, dậy dùng cơm!" Diệp Tuyền Vũ lay thân thể Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ ừ hai tiếng, tiếp tục xoay người ngủ, làm cho Diệp Tuyền Vũ có chút buồn bực, Diệp Tuyền Vũ nắm cái mũi Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ lúc sau hết hơi, mới không tình nguyện mở mắt.
"Tiểu công chúa, để tôi ngủ..." Đan Vân Sơ lao vào trong lòng Diệp Tuyền Vũ làm nũng nói.
"Rời giường ăn cơm chiều, ăn xong ngủ tiếp, mẹ chị cũng đang chờ, ngoan, dậy nào..." Diệp Tuyền Vũ dụ dỗ nói, bữa cơm này không giống như những bữa cơm bình thường, đây là bữa cơm đầu tiên mà mình chính thức trở thành thành viên trong gia đình.
Đan Vân Sơ bị Diệp Tuyền Vũ liên tục lắc lắc, nghĩ thầm một bữa cơm thôi mà, Tiểu công chúa sao cứ phải quan tâm như vậy? Nhưng là chợt nhớ, lần này thân phận không giống, chớ trách Tiểu công chúa lại quan tâm, nghĩ đến đây, Đan Vân Sơ tinh thần cũng tươi tỉnh hẳn.
"Bữa cơm tối nay, rốt cuộc là dùng thân phận muội muội hay thân phận ngưởi yêu của tôi đây?" Đan Vân Sơ tò mò hỏi, Diệp Tuyền Vũ thì lại cầm lược gỗ chải tóc dài loạn của Đan Vân Sơ sau khi ngủ, Đan Vân Sơ hưởng thụ Diệp Tuyền Vũ hầu hạ, nhìn thấy hình ảnh trong gương trang điểm, cô cảm thấy tình cảnh này rất giống như những chuyện tình xưa, thật giống như hành động kết tóc của phu thê nhiều năm ân ái, không khỏi thích thú.
Tóc Đan Vân Sơ suôn thẳng lại, cảm giác như tơ lụa, làm Diệp Tuyền Vũ yêu thích không nỡ rời tay, cái người này thật sự bộ dạng rất đẹp, ngay cả tóc cũng không thể soi xét, mắt Đan Vân Sơ hơi hơi khép lại, thoạt nhìn đúng là thập phần hưởng thụ cùng thích ý, Diệp Tuyền Vũ trong lòng như chút có cảm giác muốn khóc, cuộc sống hạnh phúc có chút không thể tin được, cô gái mình truy đuổi hơn mười năm, cô ấy cuối cùng cũng dừng lại, cho mình có thể đuổi tới.
Đan Vân Sơ mở mắt, thấy động tác của Diệp Tuyền Vũ ngừng lại, xoay người ôm lấy vòng eo Diệp Tuyền Vũ.
"Tiểu công chúa đang suy nghĩ gì đấy?" Đan Vân Sơ đem mặt vùi vào chỗ mềm