Phượng Cửu Nhi, là Cửu tiểu thư nhỏ nhất và cũng là người xấu xí nhất Phượng gia.
Nhiều năm trước, một trận hoả hoạn đã huỷ đi khuôn mặt của nàng, để lại trên mặt nàng một vết sẹo vĩnh viễn không thể xoá nhoà.
Cũng chính trận lửa kia, biến một nữ hài tử thông tuệ thành một đứa ngốc.
Hiện tại, không một ai không biết Phượng Cửu Nhi là một đứa ngốc.
Trong yến hội đêm qua, vú nuôi của Phượng Cửu Nhi vô duyên vô cớ bị thiêu chết, còn ách nô vẫn luôn hầu hạ nàng thì bị nhốt lại, sống chết không rõ.
Cửu Nhi bị hoài nghi cùng nam nhân gặp mặt lén lút, nhưng trên giường của Cửu Nhi, rõ ràng là chiến thần của Bắc Mộ Quốc Cửu vương gia.
Đến nỗi cho đến bây giờ Phượng Cửu Nhi vẫn bị cho là mất tích.
Nghe nói, đứa ngốc đó đã bỏ trốn cùng với nam nhân nọ rồi, hiện giờ ở Phượng phủ vẫn luôn có những lời đồn đại vớ vẩn như vậy……….
……Lúc Phượng Cửu Nhi tỉnh lại, thân thể giống như bị ai đó xé ra thành từng mảnh vậy, cả người đều đau nhói.
Từ trên mặt đất ngồi dậy, Phượng Cửu Nhi mới phát hiện trên người mình ngoại trừ áo choàng mà nam nhân kia để lại thì bên trong không có mặc cái thì cả.
Những cảnh tượng đêm qua dần dần hiện lên trong đầu, nam nhân đè trên người mình…….
“Đáng chết!” Tên khốn kia lợi dụng lúc mình vừa xuyên qua còn yếu, dám chiếm hết tiện nghi của mình.
Bất quá, hình như hắn không có làm chuyện xấu xa nhất với nàng.
Động động chân một chút, không có đau đớn khổ sở như trong truyền thuyết, nam nhân kia thật sự không muốn nàng!Từ trên mặt đất đứng dậy, quấn áo choàng quanh người, cuộc vạt áo lại rồi thắt một nút quanh eo.
Phượng Cửu Nhi chuẩn bị rời khỏi hang động, vừa đi một bước liền nhận ra có thứ gì đó trên mắt cá chân mình.
Một cái xích chân, bên trên còn có một cái chìa khoá nho nhỏ, không biết nó được làm bằng chất liệu gì, Phượng Cửu Nhi dùng hết cách cũng không thể tháo nó ra.
Nhưng mà trong lúc này nàng không có tâm tư để quan tâm đến những thứ này.
Bước ra khỏi cửa động, trước mắt xuất hiện một mảng non xanh nước biếc, Cửu Nhi mới hoàn toàn ý thức được, Phượng Cửu nàng đã thật sự xuyên không rồi.
Cái chết của vú nuôi đã không thể cứu vãn được nữa, nhưng ách nô vẫn còn đường sống.
Từ trước cửa động đi ra, đi bộ