“Aaaa…….
.
” Phượng Thanh Âm cuối cùng cũng có phản ứng, hét lên một tiếng rồi bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.
Thân ảnh đang vội vàng chạy xa kia, làm gì còn nửa điểm đoan trang ưu nhã nào?Đặc biệt hôm nay quần áo bị xé, tất cả nam tử trong phủ đều gần như nhìn thấy hết thân thể của nàng ta, giấc mộng muốn làm Thái tử phi này chắc là vỡ tan rồi nhỉ?Phượng Cửu Nhi cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ sợ hãi, tựa hồ không biết vừa rồi bản thân mình đã làm ra chuyện kinh khủng gì.
Phượng Quân Trác vất vả lắm mới hoàn hồn lại, nhìn vào Phượng Cửu Nhi, ông ta tức giận đến mức suýt chút nữa đã dùng tay xé xác nàng!“Ngươi….
ngươi dám….
sao ngươi lại dám làm vậy với Thanh Âm…Ngươi!” Phượng Quân Trác tức giận tới mức lời nói không được rõ ràng.
Phượng Cửu Nhi vẫn chớp chớp đôi mắt trong trẻo to tròn, vẻ mặt vô tội: “Cha, con xin lỗi, con tưởng.
….
….
.
con tưởng tỷ tỷ muốn đánh con.
”“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế? Thanh Âm là đứa nhỏ tốt như vậy, sao có thể đánh ngươi được? Ngươi…….
ngươi rõ ràng là cố ý!”Một đứa con gái tốt như vậy, thế mà cứ như vậy bị Phượng Cửu Nhi huỷ hoại!Phượng Quân Trác trong lòng nổi lửa, không có chỗ phát tiết: “Người đâu, bắt lấy nó cho ta!”“Vâng!” Một đám người hầu lập tức vọt tới.
Phượng Cửu Nhi ánh mắt ngưng đọng, dưới lòng bàn tay tích tụ lực đạo, chuẩn bị phản kháng.
Nếu như bị bắt lấy, bản thân mình nhất định sẽ bị Phượng Thanh Âm và nam nhân vô tình vô nghĩa này giết chết.
Cha? Phi! Đó là cha của người khác mà thôi, Phượng Quân Trác đã bao giờ thương tiếc cho nàng một chút nào đâu?Phượng Thanh Âm nói là được nhận nuôi, nhưng mà đó là nói với bên ngoài mà thôi.
Phượng Cửu Nhi của ngày xưa đúng là đứa ngốc, cái gì cũng không biết, nhưng Phượng Cửu Nhi của bây giờ đã khác xưa rồi.
Phượng Thanh Âm rõ ràng là con riêng của Phượng Quân Trác và Ngọc nương!“Cha, sao cha lại muốn bắt con?” Phượng Cửu Nhi vẫn là vẻ mặt vô tội đó “Cha, con bắt trộm cả đêm qua, bây giờ bụng con đói quá, cha, con muốn ăn gì đó.
”Phượng Quân Trác nhìn nàng, có chút sững sờ.
Phượng Cửu Nhi lúc này giống hết như một đứa ngốc, ánh mắt sắc bén lúc nãy bây giờ một tia cũng không còn.
Chẳng lẽ, ông ta nhìn nhầm rồi? Phượng Cửu Nhi căn bản là một chút cũng không thay đổi?“Cha ơi, bụng con đói quá, con muốn ăn gì đó, ách nô đâu? Để ách nô lấy đồ ăn cho con, cha.
”Phượng Cửu Nhi