Tề Tú Hữu lập tức xoay người đi qua chỗ Phương Vũ. Tô Mạt giống như đứa nhỏ tò mà, sôi nổi chạy theo.
Tề Tú Hữu săm soi đánh giá Phương từ trên xuống dưới, hết nhìn bộ dáng gầy gò mảnh khảnh lại vươn tay nắm hai đầu vai Phương Vũ xoay một vòng.
Mặt mày Phương Vũ trắng bệch không còn chút máu, hoảng sợ nhìn hắn, miệng ô ô liên tục.
Tề Tú Hữu cười nham nhở:“Không ngờ gã này lại khá như vậy.”
Tô Mạt lạnh lùng nói:“Tề thượng thư, đừng có mà nịnh nọt bề trên lại hà
hiếp người cô thế. Ngươi cứ như vậy mũ quan không giữ bền đâu.”
Nụ cười lúc nãy của hắn quá mức dâm tà. Nàng cũng không phải không biết
một số quan lại có sở thích biến thái bao dưỡng nam sủng.
Biết thì biết nhưng tận mắt trông thấy vẫn rất ghê tởm.
Tề Tú Hữu nắm tay Phương Vũ rẩ chặt. Ban đầu Phương Vũ rất là sợ hãi, ánh
mắt đầy vẻ kinh hoàng nhưng càng về sau càng bĩnh tĩnh, ánh mắt trở nên
quật cường, còn lạnh lùng nhìn Tô Mạt.
Tuy rằng Tô Mạt biết hắn
gạt nàng trước nhưng giờ nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng, bất lực lại trách móc của hắn lại khiến nàng cảm thấy vô cùng áy náy.
Áy náy thì
áy náy, nàng vẫn cố gắng nhịn xuống. Nàng không được phép mềm lòng. Nếu
đã hoài nghi hai tỷ đệ họ thì phải dứt khoát xử lý, nếu không sẽ thành
mối họa về sau.
Lúc này Tô Việt với Phương Oánh cũng vừa
tới.
Nàng ta thấy Tề Tú Hữu nắm tay Phương Vũ thì lập tức quăng hộp thức ăn
xuống đất, chạy qua kéo tay Tề Tú Hữu:“Cẩu quan, ngươi buông đệ đệ ta
ra, đệ đệ của ta ngay cả kiến cũng không dám giết. Ngươi dám nghi ngờ
hắn là thích khách. Ngươi là hôn quan, tìm không ra thích khách thì đem
dân thường ra thế mạng.”
Tề Tú Hữu nhìn nàng, bộ dạng tuy cũng tính là đẹp nhưng lại không gây được cho hắn chút hứng thú nào, y hệt như con mèo hoang.
Hắn hừ lạnh, vung mạnh tay, Phương Oánh liền bị hất văng ra, đập đầu vào bồn hoa, máu chảy ròng ròng.
Tô Việt thấy vậy ngẩn người, không thèm suy nghĩ chạy tới ôm nàng ta lên, nói vớiTô Mạt nói:“Mạt nhi, đi lấy thuốc, nhanh lên.”
Tô Mạt cũng không ngờ sự việc trở thành như vậy, bèn kéo Phương Vũ ra khỏi tay Tề Tú Hữu chạy đi, lại hối người nhanh đem thuốc tới.
Tô Việt đem Phương Oánh để lên giường, nàng ta nửa tỉnh nửa mê gọi:“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ!”