“Phụ hoàng, ngài có biết, ngày đó thời điểm ta sắp chết, nhi thần không có
nửa điểm thống khổ, ngược lại cảm thấy như được giải thoát. Từ nhỏ chỉ
mong làm người bình thường, không vào nhà đế vương. Không cần vì sinh
tồn, cùng thân nhân lục đục với nhau, không cần vì quyền thế, huynh đệ
phản bội, nội bộ lục đục.”
Hoàng đế nghiêng người tới trước, giống như tiến lên bắt lấy hắn, lại dừng lại, gắt gao nắm chặt tay ghế, trừng mắt nhìn hắn.
Lúc sau, Hoàng đế nói: “Ngươi cũng đã biết, mọi người đều ích kỷ, cho dù
sinh là người thường, ngươi cũng không thể thoát khỏi những điều nhân
sinh không thuận lợi, ngươi cũng không thể chân chính tự do. Nhà nông,
vì thuế ruộng cùng khẩu lương (khẩu phần lương thực) mà ưu sầu, người
giàu, vì tranh đoạt tiền tài cùng người khác, cho dù là vợ chồng cũng
tính kế lẫn nhau, ngươi cho là sinh ra trong gia đình đế vương là ủy
khuất cho ngươi, ngươi cũng biết, trên thế gian này có bao nhiêu người
ước muốn phú quý mà không được?”
Hoàng Phủ Cẩn ngẩng đầu nhìn
hắn, không sợ hãi, không đau khổ, “Cho nên, người với người bất đồng.
Chuyện thống khổ nhất của con người, không phải là cố gắng nhưng không
có được, mà là ngươi không thể tự chọn xuất thân cho chính mình.”
Ở cái thời đại này, vẫn phải dựa vào thân phận để nói chuyện.
Hoàng đế khí huyết không thông, chỉ cảm thấy ngực đau đớn, hắn nhớ tới thời
điểm vẫn là hoàng phu, Nữ đế đã từng nói một câu: “Nếu như có thể tự
chon xuất thân, trẫm không muốn làm hoàng đế, ngươi đừng cười, trẫm nói
thật ……”
Hắn không tin, lúc ấy hắn
nghĩ, xuất thân không phải là nhất định, chỉ cần hắn cố gắng, muốn gì đều có thể được.
Không chiếm được đó là chưa cố gắng, thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được.
Hắn mặc dù chỉ là thần tử, nhưng nếu là Hoàng đế, ai dám nói hắn danh không chính ngôn không thuận.
Cho dù đương triều có người nói, nhưng sau khi họ chết, sẽ có người mới lên thay, còn ai dám nói.
Hắn cho họ vinh hoa phú quý, cho họ những điều họ muốn, họ còn nói gì nữa.
Chẳng lẽ bóng dáng tiền triều, có thể cho họ cái này.
“Ha ha, toàn lời nói của trẻ con.” Hoàng đế cười to, ho khan một lúc, liếc
mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩm một cái: “Diệp Tri Vân có khoẻ không?”
Hoàng Phủ Cẩn nói rõ: “Không phải rất tốt.”
Không phải là rất tốt, cho nên liền vội vàng muốn giao phó hậu sự, nguyện ý
thỏa hiệp theo bọn họ, dùng huyền băng châu giúp đỡ cứu Tần Nguyên Quân.
Dĩ nhiên, không phải hoàn toàn là gây áp lực đối với hắn.
Hắn đã phải chịu quá nhiều rồi, đều là những hoàn cảnh khó xử, không cách nào trốn tránh được, chỉ có thể gánh vác.