Có lúc quan to lộc
lớn không có tác dụng, nhưng nước mắt phụ nữ lại vô cùng quyến rũ, làm
cho hắn dù cứng rắn như thép cũng bị tan chảy.
Suy nghĩ một chút, Tô Mạt liền kết luận.
Lưu Tương thấy Tô Mạt đoán được kế hoạch của bọn họ, lập tức thẹn quá hóa
giận, “Cố Chiêu, ngươi còn dài dòng gì nữa, sau khi tân quân lên ngôi,
ngươi sẽ là Bộ binh thượng thư, sợ cái gì.”
Cố Chiêu tâm cứng lại, muốn kề đao lên cổ Tô Mạt.
Tô Mạt đang muốn ra tay, đột nhiên, “ong” một tiếng, Cố Chiêu lập tức phải lui về phía sau, đao rơi ra khỏi tay, thân đao và chuôi đao gãy lìa,
cắm xuống đất, mà Cố Chiêu thiếu chút nữa ngã xuống.
Hoàng đế
lạnh lùng nhìn Lưu Tương, “Một đám ngu xuẩn, ngươi cho là thủ vệ của
trẫm ở trong cung cũng yếu ớt như thế này, chỉ dựa vào việc mua chuộc
được thống lĩnh ngự tiền thị vệ mà có thể nắm giữ cung Càn Thanh, giam
lỏng trẫm?”
Nhân mã của Nhạc Thiếu Sâm vẫn luôn âm thầm bảo vệ
hắn, hơn nữa trong thời cuộc rối loạn thế này, hắn tín nhiệm nhất là
tướng quân.
Lưu Tương nhìn sang Tả thượng thư, vội la lên: “Tả đại nhân, còn chờ gì nữa?”
Hắn chắp tay nói với hoàng đế, mặc dù sợ nhưng lưng vẫn thẳng tắp: “Kính
xin thái thượng hoàng đừng gấp, thần biết thủ vệ cung Càn Thanh tất
nhiên sẽ không yếu, nhưng Nhạc tướng quân, chỉ sợ là phải dựa vào Bệ
Hạ.”
Hắn cười một tiếng, đắc ý phất tay, “Hôm nay, Nhạc tướng
quân vì Tả đại nhân lung lạc, hắn
cũng cảm thấy Bệ Hạ tuổi tác đã cao,
thích hợp lui vị vì thái thượng hoàng bảo dưỡng tuổi thọ.”
Tô Mạt nhìn thân đao trên đất, sau đó đưa mắt nhìn Tả thượng thư cùng Lưu
Tương một cái, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người hoàng đế, biến
chuyển này tựa hồ có chút nhanh, hoàng đế không ngờ rằng lại như vậy.
Hắn cân nhắc Tả Minh Thụy cùng Nhạc Thiếu Sâm, chính là muốn tạo cho
mình một hàng rào vững chắc, có văn có võ, có thể dựa vào.
Sắc mặt hoàng đế âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, cả người không khống chế được mà run rẩy, “Tả Minh Thụy?”
Tả thượng thư chậm rãi quỳ xuống, thấp giọng nói: “Bệ Hạ, có thần.”
Hoàng đế cười lạnh, nhưng hoàn toàn không hoảng hốt, hắn vẫn như cũ duy trì
thanh tịnh cũng trấn định, “Ngươi nói cho trẫm có thật là như vậy
không?”
Tả Minh Thụy là một tay hắn cân nhắc lên, từ một chức
quan nhỏ nhỏ, đến lúc đứng hàng tể tướng, gần hai mươi năm, quân thần
cùng chung hoạn nạn, hoàng đế luôn coi như tâm phúc bên người.