Đối với một người đàn ông, những chuyện làm hắn mất hết mặt mũi chính là nỗi đau của hắn và là điều kiêng kị của người đó.
Diệp Tri Vân từ một đại hiệp biến thành thái giám sinh tồn trong cung cấm,
nói thống khổ và sự giãy giụa của hắn không phải ai cũng có thể hiểu.
Tô Mạt nhẹ nhàng đè vai hắn lại, lẳng lặng nhìn hắn.
Lệ khí trong mắt Diệp Tri Vân chợt lóe lên, sau đó khôi phục lại sự lạnh
nhạt, hắn rất thích nha đầu này, có nàng làm bạn, cuộc đời đầy khổ nạn
của Tĩnh Nhi cũng đáng giá.
Trước đây không nên ép buộc hắn, có một số chuyện, suy nghĩ khác nhau sẽ có những biện pháp giải quyết khác nhau.
Diệp Tri Vân chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Hắn có tư cách gì kế thừa vị trí cao?”
"Hắn" ở đây là đang chỉ hoàng đế , Diệp Tri Vân chán ghét hắn cực điểm, ngay cả tên cũng không muốn gọi.
Sắc mặt Tả Minh Thụy buông lỏng, ngạo nghễ liếc nhìn Thân Vô Dụng.
Nét mặt già nua của Thân Vô Dụng đỏ bừng, ánh mắt hung ác, còn muốn nói gì
đó, Tô Mạt đột nhiên cười một tiếng, nói: “Thân đại nhân, nếu ngài là
trung thần, vậy trung thành với nước hay là trung thành với vua? Tướng
của vua phải biết phục tùng, nước mới trường tồn, dân mới sống mãi. Kẻ
làm quan, trụ cột nước nhà, giúp sức cho dân. Chẳng lẽ đại nhân không
hiểu sao?”
Thân Vô Dụng ngẩn ra, giống như vừa được gáo nước lạnh dội lên đầu, nàng nói rất đúng, tình huống bây giờ, đám
quan văn bọn họ ngoài việc để ý mọi việc thì không thể làm gì khác, bọn họ không có
binh không có mưu, chỉ là người đọc sách.
Kẻ làm quan, mong muốn
quốc thái dân an, tình huống trước mắt, bất kể người nào làm hoàng đế,
chỉ cần có được lòng dân là được rồi.
Hắn nhìn về phía Tô Mạt,
đột nhiên có cảm giác, ở trong căn phòng này, lời nói có trọng lượng
nhất không phải là Tả Minh Thụy hay Diệp Tri Vân mà là tiểu nha đầu này, bởi vì sau lưng nàng có Tề vương, Chiến thần của Đại Chu.
Suy nghĩ của hắn thông suốt, chắp tay thở dài, nói: “Nếu như thế, vậy ta lui về triều, hành sự như cũ.”
Cung đình bất ngờ làm phản, giành được ngôi vua, nhưng lê dân bách tính còn
có cuộc sống của họ, nếu cục diện chính trị bất ổn thì cuộc sống hằng
ngày của họ cũng không được đảm bảo.
Nói xong, Thân Vô Dụng xoay người rời đi, không chút do dự.
Tả Minh Thụy lẳng lặng nhìn hắn, không ngờ cái lão già ngang bướng này chỉ mới nghe nha đầu này nói vài câu đã chịu từ bỏ, thật là ….