Hoàng Phủ Tuyên không thể tin nhìn nàng, ngón tay run run chỉ vào nàng, “Ngươi, ngươi ….”.
Hắn chỉ còn cảm thấy máu trong người đang cuộn trào.
Vu Hận Sinh
châm chọc nói: “Hoàng Phủ Tuyên, ngươi cũng là hoàng tử, dĩ nhiên không
chấp nhận như thế. Thật là buồn cười, như thế không tốt sao, bất kể ta
có làm hoàng đế hay không, con trai ngươi cũng có thể làm tiểu hoàng đế, ngươi còn được cái danh thái thượng hoàng còn gì.”
Hoàng Phủ
Tuyên tức đến mức phun một ngụm máu ra ngoài, bắn lên người Tô Văn Nhi,
khiến chân mày nàng nhíu lại, có chút chán ghét.
Vu Hận Sinh nhìn dáng vẻ sụp đổ của hắn, không nghĩ tới con trai của người kia cũng
giống như người kẻ khác không chịu được, có lẽ chỉ có Hoàng Phủ Cẩn mới
là đối thủ của hắn.
Lòng dạ của hắn cũng bị oán hận vây quanh,
hai mươi năm đau khổ, nỗi đau khi bị người thân vứt bỏ, trên thế gian
này không có loại thuốc nào có thể chữa trị hoàn toàn, nếu có cũng là
mang ngọn lửa hận trong lòng ra ngoài, thiêu đốt tất cả mọi thứ, hắn mới cam lòng.
Vu Hận Sinh cười khinh miệt một cái, nhấc chân đi ra
ngoài, lúc đi ngang qua Hoàng Phủ Tuyên, lập tức bay qua, không có điểm
do dự. Tô Văn Nhi nhìn Hoàng Phủ Tuyên một cái, sau đó đứng dậy đi theo
Vu Hận Sinh.
“Tiện nhân, tiện nhân, các người đều là tiện nhân,
không để cho ta tốt, ta cũng sẽ không cho các ngươi yên ổn.” Hoàng Phủ
Tuyên đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, nhìn thấy cái gì liền đập cái
đó,
sau khi đập hết các thứ, hắn bắt đầu gào khóc, nước mắt tuyệt vọng chảy
ra từ đôi mắt trống rỗng của hắn.
Trước đây không cam lòng làm
vương gia, nhất định muốn làm hoàng đế, mà bây giờ ngay cả chức vương
gia cũng không làm được, thậm chí bị người ta đạp xuống dưới chân.
***
“Tiểu thư, Tín vương điện hạ điên rồi.”
Lúc Lan Nhược truyền lời, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đang đánh cờ, Hoàng Phủ Cẩn càng ngày càng nội liễm, giống như theo nội lực của hắn tăng lên,
hắn càng thêm khó dò.
Nàng mím môi cười một tiếng: “Cẩn ca ca,
chàng thật là quá đáng. Người khác vứt bỏ quyền lực, mấy thập niên mới
thành. Chàng mới từng này tuổi, mỗi ngày trong lòng đều có chuyện vụn
vặt, ngay cả thời gian luyện công cũng không có, vậy mà lại tăng nhanh
như thế.”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên cười một tiếng, nhẹ nhàng ném quân cờ vào trong hộp, “Mạt Nhi, đây là chuyện không thể ngăn cản được.”
Tô Mạt tức giận bắt lấy tay hắn cắn một phát, hơi dùng sức, để lại dấu răng nàng lại vui vẻ cười.