Trong nháy mắt, mấy tên áo trắng kia cũng hóa thành xương khô.
Hoàng Phủ Cẩn không nghĩ tới bọn họ sẽ dùng đến phương pháp ác độc như
thế mà tự sát, vốn là chàng cũng không muốn giết bọn họ, nhưng bọn họ
lại vì rơi vào tay địch, chỉ cần có chút nguy hiểm liền tự bạo, thật sự
làm người ta không kịp phòng bị.
Tình cảm giữa các mị ảnh kỵ sĩ rất đậm sâu, nhưng bọn họ lại rất giỏi
khống chế tình cảm của mình, hơn nữa khi làm nhiệm vụ khó tránh khỏi cái chết, bọn họ nhanh chóng thu dọn hài cốt, rồi đứng im một bên chờ lệnh
của Tô Mạt.
Tô Mạt cũng không nghĩ rằng những kỵ sĩ bách chiến bách thắng lại mất đi một người, bọn họ ra vào sa mạc, ốc đảo, đầm lầy, … , nhiều nơi như
vậy, hầu hư không có thương vong.
Trong lòng nàng dâng lên một trận đau xót, Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay của nàng, phất tay, để cho những kỵ sĩ kia rút lui trước, sau đó cõng Hoàng Phủ Giác, trầm giọng nói: “Mạt Nhi, chúng ta về thôi.”
Tô Mạt gật đầu một cái, tức giận dần dần nâng cao, dám giết người của nàng, nàng sẽ khiến họ phải trả giá gấp trăm lần.
Hai người mang theo Hoàng Phủ Giác đến quán trà, Bình An đã chết, không
phải vì vết thương mà do trúng kịch độc, Tiêu Vũ Lâu đã phân phó người
mang hắn đi hỏa táng.
Tiêu Vũ Lâu khám qua cho Hoàng Phủ Giác, lắc đầu nói: “Hắn đã qua nguy
hiểm, hắn gặp may, châm này không gây nguy hiểm đến tính mạng.”
Tô Mạt cũng cảm thấy mạng của Hoàng Phủ Giác cũng thật lớn,
một châm đâm vào giữa mi tâm như vậy thế nhưng lại không chết, “lấy châm ra sẽ gặp
phải nguy hiểm sao?”
Tiêu Vũ Lâu nhìn nàng một chút, “Với y thuật của Tô cô nương hiện nay, hẳn là cũng hiểu.”
Bởi vì thân phận kiếp trước của Tô Mạt, chưa từng trải qua nhiều việc kỳ lạ như vậy, cho nên đối với sự suy đoán của mình, nàng luôn cảm thấy
không thể tưởng tượng nổi. Hôm nay nghe Tiêu Vũ Lâu nói như thế, nàng
cũng thở dài, nàng nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, kim châm này,
không thể động vào. Động vào, sinh mạng của Lạc vương sẽ có nguy hiểm,
không động vào, có lẽ sẽ không có việc gì. Chẳng qua là …”
Hoàng Phủ Cẩn đưa mắt nhìn nàng, “Mạt nhi, nàng cứ nói đi.”
Tô Mạt nhẹ giọng nói: “Chỉ sợ là Lạc vương sau này sẽ luôn bị đau đầu
hành hạ.” Nàng lại nhìn về phía Hoàng Phủ Giác, trong mắt chứa đầy
thương cảm.
Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay nàng, nói với Tiêu Vũ Lâu: “Làm phiền huynh
chiếu cố Ngũ đệ, đợi khi hắn tỉnh lại có thể nói cho hắn mọi chuyện, Ngũ đệ không giống người khác, tự nhiên sẽ có cách lựa chọn.