Ta tên Bạch Chỉ, ta là gia chủ Tây Bắc Tề Vân Phủ.
Ta từng yêu một người, cũng từng hận một người.
Yêu một người, bởi vì yêu không được, cho nên sẽ luôn luôn có một rung động cầu mà không được.
Hận một người, bởi vì giết không được, cho nên hận ý vô cùng vô tận kia tìm không được chỗ phát tiết, chỉ có thể mãnh liệt tồn tại ở trong lòng.
Thứ không có được giống như là một viên sạn ở dưới đáy lòng, nó nhỏ như vậy, vuông vức như vậy, thô ráp như vậy, ở dưới đáy lòng người ta mài ra máu vô cùng vô tận.
Đây vĩnh viễn là vết thương không bao giờ lành, đây là sự tra tấn kéo dài không thôi.
Long Kiểu Nguyệt, một cái tên thật đẹp, một đoá hoa thật vô tình.
Nở trên đỉnh núi cao cấm kỵ, cánh hoa thuần khiết không tì vết cùng nhụy hoa hơi run rẩy, trên tuyết trắng, hấp dẫn mỗi một lữ khách ngây thơ vô tà không dành thế sự.
Có độc.
Mỗi một tấc, mỗi một phần đều có độc.
Trên giang hồ nổi lên rất nhiều lời đồn đại.
Những lời đồn đại đó là như thế nào, ta cũng không muốn biết nữa.
Kỳ thật đoán cũng đoán được, đại khái chính là gia chủ như ta không tốt như thế nào, tay phải bị phế bỏ không biết vì sao bị thương đến gân mạch, không thể dùng công luyện kiếm nữa.
Gia chủ đều đã chật vật như thế, môn hạ môn sinh làm sao có thể chịu phục.
Ngày hôm qua một đệ tử dưới môn hạ lại rời đi, trước khi đi, ấp úng, chỉ nói là trong nhà hắn cách Đạo phái Bắc Quận Các tương đối gần, trong nhà hắn cũng đưa ra chủ ý, để cho hắn rời khỏi Tây Bắc Tề Vân phủ, đi Bắc Quận Các đạo phái tu hành, trong nhà xảy ra chuyện cũng dễ chiếu cố.
Bắc Quận Các, đó đều là môn phái nhỏ mà ta từng chưa từng nghe qua.
Nhà đệ tử này ở trong Thiên Phủ Thành, cách Đạo phái Bắc Quận Các tương đối gần, vụng về lấy cớ dạng này, ta làm sao có thể nghe không ra.
Ta muốn giữ hắn lại, nhưng mở miệng, lại chỉ nhàn nhạt trả lời một câu ồ.
Ồ.
Muốn đi liền đi đi.
Trông coi một cái xác rỗng Tề Vân Phủ, ta là một người tự tay chôn vùi tương lai Tề Vân phủ, còn muốn tự tay chôn vùi tương lai của nhiều đệ tử nữa sao?
Kỳ thật ta rất muốn hắn ở lại.
Mắt thấy đệ tử lần lượt rời đi, ta rất muốn cho bọn họ ở lại, ta muốn nói với bọn họ, ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào chấn hưng Tây Bắc Tề Vân phủ, ta sẽ hoàn thành di nguyện của phụ thân, ta sẽ để cho gia tộc tái hiện vinh quang ngày xưa.
Nhưng bọn họ đều đi rồi, ta nhìn bọn họ từng bước từng bước cũng không quay đầu lại đi ra khỏi Tây Bắc Tề Vân Phủ đã trùng tu dinh thự sau đại hoả, hốt hoảng, lại giống như trở về khi còn bé.
Lúc phụ thân vừa kế vị Tây Bắc Tề Vân Phủ, lòng người tan rã, ta liền được mẫu thân ôm, ngồi ở hậu đường, nhìn mẫu thân khóc.
Khi đó Tây Bắc Tề Vân Phủ bị Long Đình nhằm vào, bởi vì phụ thân chậm chạp không chịu giao ra Chung Vũ Sơn cho Long Đình làm lãnh địa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người qua lại, cố tình cho phụ thân sắc mặt.
Phụ thân mất mặt, làm cho từ trong miệng những người sắc mặt tái xanh kia tâm không cam tình không nguyện nói ra đôi lời an ủi.
Mẫu hậu ngay cả khóc cũng không dám phát ra thanh âm.
Thân thể bà không tốt, phụ thân vén rèm lên, qua mấy tầng viện đi vào hậu viện, nhìn thấy mẫu thân rơi lệ, đem cả ngày tức giận cùng phẫn uất toàn bộ phát tiết trên người mẫu thân, mặt xanh mét mắng bà.
Sao tai họa, bại gia tử, những lời này, là những từ ngữ ta thường nghe trong miệng cha ta.
Sư phó dạy học từ nhỏ đã dạy bảo ta, phải có tri thức hiểu lễ nghĩa, phải chú ý đạo nghĩa, bởi vì ta là đích nữ nhi của Tây Bắc Tề Vân Phủ.
Phụ thân mắng mẫu thân là sao tai họa, bại gia tử, ném hỏng đồ vật trong phòng của mẫu thân, nói mẫu thân thân là tông chủ phu nhân ngoài bệnh tật không còn gì khác, chỉ biết khóc, mang đến cho phủ thượng khí suy yếu, cho nên mới làm cho gia đạo sa sút, mới có thể rơi vào tình trạng cả ngày phụ thuộc nhìn sắc mặt của người khác.
Lúc mẫu thân khóc, chỉ biết ôm ta, khóc xong nói cho ta biết, nhất định phải tranh khí không chịu thua kém, nhất định phải đem Tây Bắc Tề Vân Phủ làm rạng rỡ tổ tông, như vậy trên mặt phụ thân mới có khuôn mặt tươi cười, mẫu thân mới có thể vui vẻ.
Ta từ trước tới nay chưa từng thấy mẫu thân cười, bà luôn luôn bi ai, sợ hãi và đáng thương ngồi trong sân thay cha ưu sầu, bà giúp không được gì, chỉ có thể ưu sầu.
Ta muốn thay mẫu thân giúp đỡ phụ thân một tay, ta chỉ theo bản năng muốn làm mẫu thân cười, làm mẫu thân vui vẻ.
Lời nói của phụ thân ta phụng như thánh chỉ, lời của phụ thân ta nói gì nghe nấy, chỉ có lúc này, phụ thân sẽ vui mừng vỗ vỗ đầu ta, mẫu thân sợ hãi lui sang một bên, lộ ra một biểu tình thả lỏng.
Cũng chỉ là biểu tình thả lỏng mà thôi.
Ta từ nhỏ lớn lên theo yêu cầu khắc khe của cha ta.
Đi thẳng ngồi đoan trang, đứng như tùng, ngồi như chuông, nhất cử nhất động, ta đều phải cảnh cáo mình, ngươi là đích nữ Tây Bắc Tề Vân Phủ, ngươi là hi vọng của Tây Bắc Tề Vân Phủ.
Người với người thật ra rất khác biệt.
Lúc đưa ta lên Trường Lưu, Tứ muội ôm chân phụ thân, cười vô cùng ngây thơ vô tà.
Nụ cười ngây thơ vô tà tùy ý phô trương này, rơi vào trong mắt người câu nệ trầm mặc như ta, lại là một cảnh tượng khác.
Tứ muội ngây thơ hoạt bát, ai cũng sẽ thích nàng.
Ta không ngây thơ, ta không hoạt bát, ta không đáng yêu, ta đã sớm bị nước mắt của mẫu thân đoạt đi tất cả quyền lợi ngây thơ hoạt bát đáng yêu.
Ta câu nệ, ta cẩn thận, ta khéo léo, bởi vì ta biết tất cả yêu thích đều có trả giá, người khác tùy ý liền có thể đạt được sủng ái, nhưng ta đây, phải trả giá bằng nỗ lực lâu dài.
Những thứ ta muốn, ta chưa bao giờ nói ra miệng.
Khi phụ thân đưa ta lên Trường Lưu, những thế giới sống động ven đường bị một lớp rèm che cách, chỉ cần hơi vén rèm lên một chút, là có thể nhìn thấy thế giới này ngoại trừ vách tường vuông vức và một phương thức sống khác về luyện tập vô cùng buồn tẻ —— nhưng ta không thể.
Ta rất muốn đưa tay dò xét một chút, nhấc lên chiếc rèm ngăn cách thế tục kia, thân thể ta lại càng ngồi đoan chính.
Càng muốn, càng không dám nói ra khỏi miệng.
Càng muốn đưa tay, tay liền giấu càng sâu.
Thẳng đến khi ta gặp Long Kiểu Nguyệt.
Cái tên mang theo ý vị trên trời, thiếu nữ chỉ có thể nhìn không thể với tới.
Nàng là tuyệt thế mỹ nhân, chừng mười mấy tuổi, khuôn mặt hào quang như trăng sáng, trên da thịt mềm mại trong suốt óng ánh, khảm nạm đôi mắt thanh phong minh nguyệt.
Có gió thổi qua, lá trúc tung bay.
Đôi mắt kia ở trong tiếng vang thanh thúy của rừng trúc, linh động trong suốt nhìn ta, mang theo giảo hoạt cùng xem nhẹ.
Thiếu nữ quen biết chưa lâu, nắm lấy tay ta, không hề có khoảng cách nào với ta, chân tình thật ý nói: "Vậy ngày mai chúng ta liền đi chợ đi, có thật nhiều đồ chơi mới mẻ, ngươi cũng chưa từng thấy qua đâu!"
Ta ngơ ngác.
Cái tên này giống như một vầng trăng sáng vĩnh viễn không thể chạm tới ở phía chân trời, thiếu nữ tuyệt sắc này không ai ở trên dưới Trường Lưu có thể tới tranh cao thấp về dung mạo phương mắt với nàng, không có chút nào phòng bị nắm tay của ta như vậy, nói với ta những lời ta chưa từng nghe.
Không nói lời gì, tự quyết định, kéo ta vào một thế giới khác mà ta chưa từng thấy qua, khao khát đã lâu.
Ta chưa bao giờ biết thân là đích nữ của một chí tôn thế gia, có thể buông bỏ cảnh giác mà cùng với một đích nữ của gia tộc đối lập đang xuống dốc cùng nhau ở trên đường cái, mặc giáo phục Trường Lưu đoan chính nhất, nghênh ngang đi qua đám người.
Ta nghe được tiếng cảm thán kinh ngạc cùng kinh diễm của người bên ngoài, bọn họ nói chúng ta phong nhã hào hoa, dung mạo khuynh thành, bọn họ nói chúng ta nhất định là Tiên gia được người người kính ngưỡng bên trên Trường Lưu, trong miệng bọn họ chỉ có khâm phục, không có một chút lời cay nghiệt mà ta từng nghe được trong miệng mọi người trong gia tộc.
Thế giới bên ngoài rất tốt.
Nhị hoa tháng ba, cây sen đầu tháng tư, đám mây dày vào tháng năm.
Nàng lôi kéo tay của ta đi qua phố lớn ngõ nhỏ, nàng xảo ngôn cười nhạt, nàng cố phán sinh tư, ta trơ mắt nhìn nàng từng chút từng chút ở bên cạnh ta trổ mã như phù dung rơi xuống nước, xuân đi xuân lại tới, sen nở lại tàn.
Ta chưa hề rơi vào trong phàm thế, chưa bao giờ biết một khi người ta dính vào chữ tình, nếm thứ không thể nếm được này, liền chú định tai kiếp khó thoát, phệ tâm chước cốt.
Ta không biết khi nào ta động tình, lại vì cớ gì động tình.
Yêu ánh trăng sáng, yêu ánh trăng sáng không thể chạm được trên bầu trời kia, có thể là chấp niệm của mỗi người.
Những thứ không có được, ở trong lòng ngươi, mãi mãi là tốt đẹp nhất, không phải sao.
Ta không biết ta có thể đạt được nàng hay không, có lẽ đã từng có thể.
Nhưng bây giờ đã vĩnh viễn không thể.
{ Nước mắt Phượng Hoàng}
Đêm đã khuya.
Trong phủ đệ Long Đình mười dặm đèn đuốc, ăn uống linh đình, khắp nơi trên đất hồng trang.
Tân khách yến hội chỉ có Long Đình cùng Trường Lưu, Long tông chủ Long Đình đang cùng Trầm Vọng Sơn bưng nước trà, đứng bên cạnh hồ cá chép kia.
Trầm Vọng Sơn một thân thanh sam, bưng một chiếc chén trà bằng sứ xanh.
Gió đêm nhè nhẹ, chén trà trong tay truyền đến nhiệt độ ấm áp.
Nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấu qua ngón tay, ôn hòa truyền vào lòng bàn tay mình.
Thu Minh Uyên ở bên cạnh cách khoảng cách vừa vặn, không thân cận cũng không xa lánh, chỉ ở bên cạnh không mặn không nhạt nhìn xem.
Long tông chủ nhìn thoáng qua về phương hướng Thu Minh Uyên bên cạnh không mặn không nhạt, đầu tiên là cười nói: "Hôm nay là thọ thần lão phu, Vọng Sơn ngươi lại không uống rượu, cũng thật không cho lão trượng nhân này chút mặt mũi!"
Trầm Vọng Sơn nhấp môi cười một tiếng, nâng chén trà lên nói: "Gần đây thân thể không tốt, còn đang an dưỡng.
Hôm nay cũng đành phải lấy trà thay rượu, kính Long tông chủ một chén."
Chỉ thở dài nói: "Aish! Nha đầu chết tiệt kia! Lại không biết cùng Lộ nha đầu chạy đi nơi nào! Sinh ra làm người Long Đình, không có chút nào vì người cha này mà suy nghĩ, suốt ngày đi khắp nơi săn ma vật, vạn nhất nếu xảy ra chút vấn đề gì, ai đến cho lão phu dưỡng lão tống chung(*)?"
(*) tống chung: lo ma chay cho người thân, đưa tiễn người đã mất
Trầm Vọng Sơn chỉ mím môi cười, đón gió mà đứng, ôn tồn lễ độ nói: "Long tông chủ không cần lo lắng, Bạch Lộ thân mang Trọng Hoa chi lực, làm sao có thể không địch lại ma vật? "
Lam phu nhân bên cạnh đang đi bộ tới, nói vậy cũng là nghe được Long tông chủ lại nói nhảm lải nhải mình không ai dưỡng lão tống chung, nhất thời mặt tối sầm, lại đây liền nghiến răng nghiến lợi, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng gào thét nói: "Ngươi cái lão bất tử! Cả ngày tống chung tống chung, trong miệng không thể nói một chút chuyện tốt?! Hơn nữa Như Ý đi rồi, Nhị nhi tử Tam nữ nhi của ngươi cũng không phải không nhận ngươi! Cả ngày nói như thể ngươi chỉ có duy nhất một nữ nhi vậy!"
Long tông chủ mặt già đỏ lên, bởi vì Trầm Vọng Sơn ở trước mặt lại không dễ nổi giận, mặt hổ giữ dằn nói: "Ngu muội vô tri! Nam nhân chúng ta nói chuyện, một nữ nhân như ngươi xem náo nhiệt cái gì!"
Lam phu nhân làm bộ nhíu mày, một bộ tư thế muốn nổi giận, Long tông chủ sợ nàng thật sự nổi giận, lúc này mới mềm giọng, chỉ dỗ dành nói: "Đừng nói nữa, chờ Long Trạch bọn hắn thấy được, sợ lại cho rằng lão phu khi dễ ngươi.
"
Lam phu nhân lúc này mới nhịn không được che miệng nở nụ cười, chỉ giận trách: "Nhìn ngươi gấp gáp như vậy, Trạch nhi mới mấy tuổi, biết cái gì chứ!"
Dứt lời, nàng cúi đầu về phía Trầm Vọng Sơn bên cạnh, ôn hòa hành lễ nói: "Hoá mục Thánh Thủ các hạ, đại ân đại đức cứu nha đầu Như Ý, Lam Thanh Trạch ta ở đây tạ ơn."
Trầm Vọng Sơn vội vàng đưa tay đỡ nàng một chút, chỉ nói: "Đây là chuyện nên làm.
Long tông chủ đem nàng phó thác cho ta, chiếu cố nàng là bản trách của Vọng Sơn, hơn nữa, Kiểu Nguyệt là bằng hữu của ta, đây cũng là chuyện nên làm."
Lam phu nhân cùng hắn nhìn nhau cười, nhưng nụ cười kia nửa ngày lại tiêu tán.
Long tông