Tần Cúc Cự lăn qua lăn lại trên giường hai ngày, cuối cùng đầy máu sống lại.
Trong hai ngày này, Bạch Chỉ đảm đương hình mẫu một người mẹ hiền [hay thê tử tốt], không chỉ cực nhọc ngày đêm dốc lòng chiếu cố cho Tần Cúc Cự, dâng trà bưng nước, hỏi han ân cần, chỉ thiếu điều lấy muỗng tự mình đút cho nàng.
Tần Cúc Cự người này ấy à, không chỉ da mặt hơi dày, mà hơn nữa còn mắc bệnh đắc ý vênh váo, được voi đòi tiên, cả ngày ngồi lỳ trên giường hô to cái này không thể ăn cái kia ăn không nổi. Bạch Chỉ không có cách nào, chỉ đành phân phó sai người bẩm báo Thế Tôn, tự mình cùng đồng môn ngự kiếm xuống núi, tới tửu lâu lớn nhất trấn trên, mua một bàn yến hội, bưng hai tay mang về cho nàng.
Tần Cúc Cự vừa ăn bánh ngọt tinh xảo, vừa cảm thán sắp rơi lệ: "Ta là người đến dì cả, ngày ngày uống canh suông ăn hoa quả không có dinh dưỡng, như thế làm sao có thể bổ sung máu cho ta? Aish, món ăn vặt này hương vị không tệ, có tiệm ăn này thì mới là lựa chọn chính xác cho cuộc sống ở Trường Lưu!"
Nàng bỏ vào miệng cắn một nửa miếng bánh vân cao, như nhớ tới cái gì, lại đưa cho Bạch Chỉ nửa miếng vân cao còn lại: "Ngươi có muốn nếm thử không?"
Bạch Chỉ theo thường lệ nói: "Trong người có bệnh không nên ăn dầu mỡ cay độc..." Đoạn sau đã bị nửa khối vân cao nhét vào miệng đẩy trở về.
Nhân Long Kiểu Nguyệt ma ốm này mắc "quỳ thuỷ", khách quý của Long Đình mắc bệnh nằm liệt giường, ngay cả Thánh Tôn nhiều thế hệ không ra khỏi cửa cũng hiếm hoi có dịp đến Thanh Nhã Hiên.
Ba vị Thế Tôn bước vào cửa, Thánh Tôn đi phía trước, hai vị Thế Tôn đi theo sau. Một trắng hai đen, đứng thế tam giác.
Bạch Chỉ quay đầu nhìn thấy ba vị Thế Tôn liền vội vã đứng dậy, tránh qua một bên cung kính hành lễ. Thánh tôn tuổi tác đã cao, nhưng tinh thần quắc thước, hai mắt sắc bén, một thân áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi, hạc phát đồng nhan*, ba chòm râu dài màu trắng phiêu phiêu buông trước ngực. Mà hai vị Thế Tôn cùng áo bào đen theo sau đều cao gầy xuất sắc, bộ dáng thanh tú tuấn dật, chẳng qua vị Thế Tôn Thu Minh Uyên kia thoạt nhìn sắc mặt hơi tái nhợt, vẻ mặt không được tự nhiên. Thần tình hắn tựa hồ hơn vài phần phong độ của người trí thức so với Trầm Vọng Sơn vẻ mặt thân thiết bên cạnh.
(*hạc phát đồng nha: tóc bạc, mặt mày trẻ trung)
Bởi vì đây là các xá của nữ tử, lại bởi vì "quỳ thuỷ", bọn họ không tiện vén lên sa trướng, chỉ đành ngồi bên ngoài một lát, thân thiết hỏi mấy vấn đề.
Long Kiểu Nguyệt tựa lên gối đầu thêu hoa cúc, nhìn ngắm ba vị thế tôn. Thánh Tôn ôn hoà từ tốn nói: "Long nha đầu là khách quý của Long Đình thế gia đường xa mà đến, cũng có hôn ước với Vọng Sơn, phải chiêu đãi tốt một chút. Ngươi gọi là Bạch Chỉ phải không?" Thánh Tôn quay đầu nhìn Bạch Chỉ đứng cúi đầu một bên, nhướn mi hỏi: "Tịnh Thuỷ sư thái của Tiên Xu Phong đâu? Sao chỉ để lại mình ngươi ở đây?"
Trầm Vọng Sơn ở bên cạnh vội vàng nói: "Thánh Tôn, ngài thật sự quá lâu không ra khỏi Mẫn Sinh Cung rồi, việc này chúng ta cũng không dám đi quấy rầy ngài thanh tu. Tĩnh Thuỷ sư thái đã sớm đi vân du, hiện tại Tiên Xu Phong đều quy về thủ tịch đại đệ tử Bạch Chỉ trông coi."
Thánh Tôn "ồ" một tiếng, gật đầu nhìn Bạch Chỉ đứng một bên im lặng không nói gì, ôn hoà bảo: "Đệ tử này thành thục ổn trọng, thật ra không tệ. Ừm, xem ra vị trí chưởng môn của Tiên Xu đang thiếu, kia nói như vậy, nếu Vọng Sơn ngươi có hôn ước với Long cô nương..."
Long Kiểu Nguyệt ở sau mành, nghe hắn nói những lời bát quái kiểu muốn nói lại thôi này, trực giác cảm thấy một trận rợn người, lông tóc dựng cả lên. Chờ đã, lão nhân này muốn nói cái gì?
Như đoán được lời kế tiếp Thánh Tôn định nói, Bạch Chỉ bên cạnh đột nhiên giật mình cả kinh, Trầm Vọng Sơn chỉ cúi đầu im lặng, Thu Minh Uyên trầm mặc ít lời bên cạnh thì ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt tức khắc tái nhợt một phần.
Thánh Tôn vui vẻ hớn hở nói: "Một khi đã như vậy, kia liền để cho Long nha đầu này làm sư tôn của Tiên Xu Phong đi, cũng tiện ngày sau hai các ngươi thành hôn."
Má nó, lão tử không muốn làm sư phó đồ cổ của Tiên Xu Phong được không? Khoác lên người cái danh đầu phong chủ Tiên Xu Phong, ngươi nói sau này bảo ta làm thế nào mới có thể vụng trộm đi gặp ma tôn? Lại làm thế nào để lén trốn khỏi Trường Lưu để khoái hoạt?
Sắc mặt Bạch Chỉ lập tức tái nhợt, lại chậm rãi hoà hoãn lại. Long Kiểu Nguyệt vừa định giơ tay nói ta không phục, Thế Tôn Thu Minh Uyên đang cắn răng nghiến lợi lại tiến lên, nửa quỳ xuống, mở miệng thưa: "Thánh Tôn, đệ tử có dị nghị."
Trầm Vọng Sơn luôn đứng yên đó, làm tư thế cung kính nghe theo Thánh Tôn phân phó, nay nghe Thu Minh Uyên mở miệng, chỉ đành túm tay áo hắn, hạ giọng kêu: "Minh Uyên."
Thánh Tôn ngồi trên ghế trúc, bảo: "Nói ra nghe một chút."
Thu Minh Uyên hít sâu một hơi, đánh mắt liếc thân ảnh như ẩn như hiện đằng sau sa trướng, thấp giọng nói: "Đệ tử dị nghị, có ba nguyên do."
"Thứ nhất, Long cô nương tuy là tiểu thư dòng chính của Long Đình thế gia, xuất thân cao quý, thanh thế hiển hách, ước chừng có thể đảm đương trọng trách làm phong phủ của Tiên Xu Phong của Trường Lưu. Nhưng nguyên nhân vì sống an nhàn sung sướng, không hiểu nỗi khổ của nhân gia, quen thói kiêu căng ngang ngược, không đủ tài để đảm nhận làm sư tôn của Trường Lưu."
Long Kiểu Nguyệt nghe thế nào cũng thấy Thu Minh Uyên đang chỉ chó mắng mèo chửi xéo mình, nhưng nàng vẫn trên mặt trận thống nhất, ở sau sa trướng mãnh liệt gật đầu. Để Thu Minh Uyên phỉ nhổ mãnh liệt hơn chút đi.
"Thứ hai, phong chủ Tiên Xu Phong là Tĩnh Thuỷ sư thái trước khi đi từng định ra quy củ, nếu ba vị Thế Tôn chúng ta muốn đề cử nhân tuyển mới, đầu tiên phải xem ý nguyện của thủ tịch đại đệ tử Bạch Chỉ. Hoặc là nói, nếu tam tôn không muốn nhúng tay vào môn sự của Tiên Xu Phong, thì vị trí sư tôn của Tiên Xu Phong sẽ trực tiếp do Bạch Chỉ tiếp nhận."
Long Kiểu Nguyện trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Chỉ. Sắc mặt nàng ấy bĩnh tĩnh không có gì khác, nhưng Long Kiểu Nguyệt lại nội tâm phát lạnh.
Có thể nào, có thể nào vụ xé rách quan hệ giữa Bạch Chỉ và Long Kiểu Nguyệt bắt đầu chính từ chuyện tranh giành vị trí phong chủ của Tiên Xu Phong này? Nói vậy, chức vị Chưởng môn mới là nguyên nhân căn bản, Bắc Lăng Thành có lẽ chỉ là phụ thôi!
Bạch Chỉ cũng không giống như người coi nhẹ danh lợi,