Dàn xếp nam chủ ổn thoả rồi, Long Kiểu Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi.
A! Cuộc sống mới tốt đẹp a! Chỉ cần nam chủ sống một cuộc sống hài hoà dân chủ giàu có, làm sao sẽ bị ép bùng nổ thuộc tính ma tộc, lại thế nào còn tìm nàng báo thù làm gì? Trang sách lịch sử rốt cục mở ra áng văn mới, kết cục vạn tiễn xuyên tâm rốt cục bị nàng không ngại cực khổ đảo ngược rồi kìa ~
Tần Cúc Cự vừa nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc ngày sau, khoé miệng nhịn không được liền nhẹ nhàng cong lên. Hai cục bột đi theo sau cước bộ của nàng, nhìn nàng dọc đường ra roi thúc ngựa, đường làm quan rộng mở, thỉnh thoảng còn tự mình bật cười ngớ ngẩn mấy tiếng, liền hai mặt nhìn nhau, còn tưởng nàng bị quỷ nhập vào người.
Sau khi trở về Tây Bắc Tề Vân phủ, Long Kiểu Nguyệt nhìn ai cũng thuận mắt, liền ngay cả cái tên Hà thúc thoạt nhìn thực giản dị nhưng trên mặt che dấu thuộc tính giả dối, không ngừng nịnh nọt nàng kia, nàng cũng không kìm được mà cho một khuôn mặt tươi cười.
Bạch Chỉ ở trong sảnh đường chờ nàng, mắt thấy nàng hai chân như có gió thổi, còn thiếu điều nhảy tưng tưng vào, không khỏi giật mình, khẽ nâng mi nói: "Mặc dù tìm được cố nhân thì cũng không cần cao hứng như vậy chứ. Ngươi đây là ra ngoài đã thấy gì có thể khiến ngươi vui vẻ đến vậy?"
Đuôi lông mày của Long Kiểu Nguyệt khẽ nhếch, mặt mày hớn hở nói: "Ta đã để Như Như đi nói cho gia chủ, để cố nhân của ta ở lại phủ của các ngươi, hy vọng gia chủ có thể nể mặt ta mà đối xử tử tế với hắn, làm cho hắn sống tốt hơn."
Bạch Chỉ "ừ" một tiếng, Long Kiểu Nguyệt lại ngẩng đầu vui sướng nói: "Cố nhân này đi hay ở, ta vốn rất do dự, nhưng nghĩ đến hắn ở lại Tây Bắc Tề Vân phủ là lựa chọn tốt nhất. Hắn thiên tư trí tuệ, tư lịch hơn hẳn thường nhân có thể sánh bằng, ngày sau nếu dốc lòng tu luyện, ở Tề Vân phủ các ngươi nhất định có thể trở thành một đại trợ thủ đắc lực."
Bạch Chỉ ngẩn ra, không ngờ Long Kiểu Nguyệt sẽ nghĩ cho Tây Bắc Tề Vân phủ bọn họ, tuy trong lòng cảm động, lại vẫn bất động thanh sắc ôn nhu nói: "Ngươi suy nghĩ cho Tề Vân phủ chúng ta như thế, Bạch Chỉ vô cùng cảm kích. Như vậy cũng tốt."
Như Như vừa đi nói với gia chủ ý tứ của Long Kiểu Nguyệt, gia chủ liền lập tức phái xe ngựa đến hoang thôn nghênh đón Bắc Lăng Thanh mà cha mẹ đều mất, không tiền không nhà đó. Người được phái đi nghênh đón dựa theo ý tứ của Long Kiểu Nguyệt, đối mặt với nam chủ chỉ nói đơn giản là có một người tình cờ nhân duyên tế hội muốn cho hắn một cơ hội thu vào Tây bắc Tề Vân phủ, Bắc Lăng Thành liền hai mắt rưng rưng, tay run rẩy tiếp lấy lệnh bài đệ tử nhập môn của Tây Bắc Tề Vân phủ.
Người quay về bẩm báo nói phụ mẫu của Bắc Lăng Thành kia quả thật đều đã mất. Ngày hè thời tiết nóng bức, thi thể không dễ bảo tồn. Bắc Lăng Thành kia hàng ngày đều đến bờ sông, dùng một cái gàu thủng một góc múc nước, trở về đem xác phụ mẫu đặt trong nước sông, để trì hoãn tốc độ hư thối.
Bách tính thôn dã chưa từng nhận được khai hoá ở Thiên Phủ thành thường tin tưởng một số chuyện lạ cũng như tin đồn vô căn cứ, nói người đã mất nếu không có mộ thì sau đó sẽ không được chuyển thế đầu thai. Bắc Lăng Thành thân là thôn dã hàn môn từ nhỏ, cũng rất tin tưởng không nghi ngờ chuyện này. Hắn liền vì có thể mua mộ bia mà thậm chí nguyện quỳ trên đường để người ta lừa gạt làm công khổ cực. Tuổi hắn nhỏ, thân thể lại đơn bạc, nào có ai nguyện ý để một hài tử nhỏ gầy như thế vác hàng hoá nặng nề. Chỉ có đốc công xấu xa, tìm hắn sung công, mỗi ngày phải làm công việc nặng giống nhau, mà lại chỉ có thể nhận một nửa tiền so với người khác.
Long Kiểu Nguyệt được hạ nhân bẩm báo những chuyện này, chỉ cảm thán thổn thức một trận. Aish, cứ nhớ mãi nam chủ cuối cùng sau khi hắc hoá đem mình vạn tiễn xuyên tâm, nhưng kỳ thật làm nam chủ cũng thực vất vả......
Tần Cúc Cự thuộc đảng biết được tình tiết vở kịch, cả ngày ngốc ở Tề Vân phủ, lén lút núp ở chỗ tối nhìn nam chủ đi theo một đám đệ tử luyện công cơ bản. Có lẽ là Tây Bắc Tề Vân phủ vì muốn bày tỏ sự tôn trọng và coi trọng với bị "cố nhân của Long Đình tiểu thư" này, xiêm y của nam chủ cao hơn hẳn một cấp bậc so với các đệ tử tu tiên khác.
Mỗi khi Long Kiểu Nguyệt núp ở chỗ tối, đều suýt bị xiêm y sạch sẽ chỉn chu không nhiễm một hạt bụi cùng khuôn mặt mang theo ánh sáng nhu hoà mười độ đó chọc mù mắt.
Sau khi xác định Bắc Lăng Thành trải qua một cuộc sống cơm no áo ấm không hắc hoá cũng rất tốt đẹp cho nên không cần thiết phải hắc hoá, tâm nguyện của Long Kiểu Nguyệt đã hoàn thành, thầm nghĩ mau chóng chạy nhanh trở về Long Đình thế gia.
Gia chủ của Tây Bắc Tề Vân phủ đối với chuyện này cứ níu giữ mãi, trước khi đi, hai tiểu đồng tử đi theo chân Long Kiểu Nguyệt, mỗi người vác một cái bọc hành lý màu trắng nho nhỏ, Như Như còn cầm cái Túi Khất Vật ba màu. Bạch Chỉ đáp lễ với phụ thân của mình, Long Kiểu Nguyệt ở một bên nhìn.
Gia chủ nói chuyện với Bạch Chỉ rồi, lại hướng Long Kiểu Nguyệt làm như do dự hỏi: "Bắc Lăng Thành kia thiên tư trí tuệ, quả thật là một thế kệ kỳ tài. Chỉ mới ngắn ngủi mấy ngày mà công phu cơ bản của hắn đã viễn siêu hơn bạn bè cùng lứa tuổi. Không biết Long tiểu thư và hắn quen biết nhau thế nào?"
Long Kiểu Nguyệt chớp chớp mắt, chỉ bâng quơ nói: "Chuyện này ấy à, ta ngày xưa vốn có chút ân oán với hắn. Nói là cố nhân, nhưng cũng không tính. Hết thảy đều coi như là cơ duyên xảo hợp đi."
Di nương mình mặc váy tím ở một bên khẽ cau mày, Hà thúc ở bên cạnh nàng.
Long Kiểu Nguyệt chỉ nói với gia chủ: "Mong gia chủ đối xử tốt với Bắc Lăng Thành, nhưng trăm ngàn lần nhớ đừng đem tính danh của ta tiết lộ cho hắn. Tuy nói là cố nhân, nhưng hắn không cần biết ta tồn tại thì tốt hơn."
Gia chủ ở một bên tha thiết gật đầu, thế này Long Kiểu Nguyệt mới yên tâm gật đầu, lưng đeo bọc hành lý, cùng Bạch Chỉ dẫn theo hai tiểu bạch y đi mất.
Tam di nương mặc tử y thấy Long Kiểu Nguyệt đi rồi, không khỏi mới hạ giọng lẩm bẩm: "Cố nhân gì chứ, nói ngược lại như oan gia vậy, lại còn không dám nói cho tên ăn mày đó là nàng muốn chúng ta nhận hắn."
Gia chủ tựa hồ nghe