Chờ Bạch Chỉ cùng chư vị đệ tử còn có thể bay bay đi, Long Kiểu Nguyệt dàn xếp ổn thoả các đệ tử còn lại, thế này mới ngự kiếm bay tới chỗ cây cổ hoè kia.
Đầm Tây Phong trống trải vô bờ, nếu không phải nàng thuộc đảng biết trước kịch bản thì thật đúng là không tìm thấy phương vị của cây quỷ hoè kia. Đứng trên thân kiếm, chỉ thấy trong đầm nước bị lôi quang hơi chiếu sáng có một cái bồn máu khổng lồ đang ngửa mặt lên trời phun nước, trong không khí nồng đậm vị tanh hôi làm Long Kiểu Nguyệt ngửi mà trận ớn lạnh.
Bay theo hướng tây nam trong chốc lát, từ xa xa liền nhìn thấy một cái bóng đen thật lớn, cao mấy tram mét, từ trên bờ đá đột ngột hiển hiện. Cái bóng của cây cổ hoè kia giống như một quỷ ảnh âm trầm, đứng sừng sững trên bình đài, thân hình câu lũ, dáng vẻ không có gì tốt đẹp.
Nơi đó là cửa vào của hai giới nhân ma, Long Kiểu Nguyệt tung một đạo lôi đình, cuối cùng thấy rõ bộ dáng của cổ hoè kia.
Trên thân cổ hoè mọc lên một trương mặt người, nhánh cây đã chết héo giống như cánh tay cố gắng hướng lên trời. Hai khối u âm trầm đột ngột lồi ra trên thân cây, giống như hai tròng mắt lồi ra, một cái hốc cây như cái miệng rộng bị vét sạch sâu không lường được, nhìn qua thực doạ người.
Long Kiểu Nguyệt cẩn thận xem xét, chỉ thấy có bốn bóng người trong đó, bày ra thế giằng co hai mặt. Cái bên chỉ có một người đơn độc kia phát giác [Cửu thiên dẫn lôi quyết] được phát động, đang quay đầu liếc qua. Long Kiểu Nguyệt tập trung nhìn vào, Luân Hồi kiếm ở trong tay hắn loé lên kim quang, đây không phải là cái tên Thu Minh Uyên đáng bị trời đánh đó sao!
Thấy Long Kiểu Nguyệt bay xuống dưới, Thu Minh Uyên vẻ mặt bất khuất không chịu khom lưng trước quyền quý. Đợi cho nàng thu kiếm đứng bên cạnh hắn, hắn cũng chỉ xoay qua hừ một tiếng: "Ai cần ngươi tới?!"
Long Kiểu Nguyệt nhìn hắn đánh giá cao thấp, thấy hắn một thân ướt sũng, chế phục màu đen của Thế tôn Trường Lưu cũng bị rách vài lỗ, nói vậy hẳn cũng đã trải qua một hồi ác chiến. Nàng không khỏi cười lạnh: "Hừ, nếu không phải Bạch Chỉ ở dưới đây, ngươi nghĩ bổn tiểu thư sẽ xuống dưới tranh vũng nước đục này chắc?"
Nàng cố ý nhấn mạnh mấy chữ "bổn tiểu thư", khối băng mặt kia của Thu Minh Uyên vặn vẹo một trận, lại vẫn giữ chặt kiếm không thèm trào phúng đáp trả, chỉ thu hồi tinh thần chuyên tâm đối phó với ba người trước mặt.
Kim quang bao phủ bộ dáng hơi hiển lộ chật vật của hắn, trên mặt tuy dính chút vệt bẩn, nhưng vẫn thực tuấn mỹ, nhìn qua văn văn nhược nhược nhưng cũng vẫn thanh tú tuấn dật. Long Kiểu Nguyệt nhìn bộ dáng cẩn thận của hắn, đã thầm vận một đoàn lôi đình trôi nổi trong lòng bàn tay, nhìn lại mấy người kia.
Ba tiểu boss trước mặt đúng là ba vị ma tộc diễn viên quần chúng, kẻ mà sau khi nhận thức Long Kiểu Nguyệt liền thân thiết bắt tay, hơn nữa còn ăn luôn số đệ tử Trường Lưu còn lại trong nguyên tác [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa].
Một nữ tử thân mặc váy lụa mỏng màu hồng đối diện, vừa thấy chính là mặt hàng yêu dã phong tư trác tuyệt, nàng đầu tiên tiến lên một bước, đang cầm khăn lụa che bộ ngực trắng noãn, cười khanh khách: "Yêu, ta còn nghĩ kẻ lợi hại nào tới chứ, hoá ra là một tiểu nha đầu, bộ dáng cũng có vài phần tư sắc, không biết ăn vào hương vị sẽ thế nào ~"
Long Kiểu Nguyệt vừa nghe cái tên diễn viên quần chúng này nói đã thầm nghĩ stop! Vị yêu nữ mm (muội muội) ngực sắp lòi ra ngoài kia, mời ngươi trước tiên kéo vải che ngực lên trên chút được không, ngươi mà lộ ra chút nữa, thật sự không sợ bị ... à?
Bản Cúc Cự đã biết kế tiếp ngươi chính là một phen châm chọc cười nhạo nói móc, nói các ngươi mấy tên chính phái này đó mau quỳ xuống cho bản yêu nữ, bản yêu nữ sẽ tạm tha ngươi không chết, sau đó Thu Thế Tôn lại đáp trả một phen 'yêu nghiệt các ngươi hung hăng ngang ngược đến thế, gan to lớn mật không biết trời cao đất rộng, miệng phun cuồng ngôn'. Sau đó hai phương liền khẩu chiến ba trăm hiệp, cười nhạo châm chọc nhau hơn nửa canh giờ mới động thủ. Đủ! Ta không muốn lãng phí thời gian, ta còn muốn đi lên nhìn xem Bạch Chỉ có bị thương hay không, thời gian của bản Cúc Cự quý giá, Thu Thế Tôn, ngươi động thủ đi, cảm ơn!
Long Kiểu Nguyệt nắm trong lòng tay đoàn lôi đình, nói với Thu Minh Uyên: "Thế Tôn, đừng nhiều lời! Động thủ đi! Ta biết ngươi có thể làm được!"
Thu Minh Uyên cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, chỉ phẫn nộ quát: "Yêu nữ, mau chóng nhận cái chết!"
Dứt lời, hắn nhấc kiếm lên, Luân Hồi kiếm kim quang mãnh liệt, như một đạo ánh sáng bay vút qua. Yêu nữ kia nổi giận quát một tiếng, dải lụa hồng trên người như cầu vồng đầy trời, mãnh liệt lao xuống. Thu Minh Uyên kéo Long Kiểu Nguyệt vẻ mặt hoàn toàn không có áp lực, chỉ lo ha hả cười xem diễn ở bên cạnh, hấp tấp ghé bên tai nàng nói: "Đi!"
Long Kiểu Nguyệt bị hắn túm một cái, thiếu chút nữa lảo đảo. Mắt thấy hắn đoạt lấy linh kiếm trên tay mình ném xuống đất rồi lôi mình cùng nhau vội bay lên, cũng không bay về phía Long Kiểu Nguyệt từ đó bay tới, mà là bay về hướng tây nam.
Long Kiểu Nguyệt vẻ mặt hỏi chấm, vừa định hỏi Thế Tôn ngươi không cần túng đến thế chứ, ngay cả đối đầu chính diện cũng không dám, nhưng nàng chưa kịp nói ra lời, trên tay đã chạm được một dòng chất lỏng ấm áp dinh dính.
Nàng kinh ngạc cúi đầu nhìn, tay trái Thu Minh Uyên lại không ngừng đổ máu, chỉ là vừa rồi hắn mặc hắc y, cho nên không để Long Kiểu Nguyệt nhìn ra. Long Kiểu Nguyệt bị Thu Minh Uyên kéo đứng bên cạnh, vừa lúng túng mất tự nhiên lại khẩn trương hỏi: "Đổ máu?"
Thu Minh Uyên túm tay nàng, đứng trên kiếm vội vàng phi hành, chỉ dùng ngữ khí bình thản, nhỏ đến không thể nghe thấy, thấp giọng đáp: "Ừ."
Đừng mà! Thu ca, Thu ca, ba tên yêu quái kia tuy rằng chỉ sắm vai người qua đường, nhưng cũng là đám boss có uy tín danh dự ở Ma giới, lại còn là thủ hạ trực hệ của Ma tôn, nếu ngươi khai hoả toàn bộ hoả lực nói không còn còn chống đỡ được, giờ ngươi lại bị thương, đừng nói là dựa vào ta đấy nhé? Huống chi chiêu [Cửu thiên dẫn lôi quyết] này ta còn chưa luyện thành công, đối phó một cái boss còn có thể thông qua, nhưng đây là tận ba cái đó!
Trong lòng Long Kiểu Nguyệt một trận mát lạnh, mắt thấy hắn thế nhưng lại bay về phía Tây Phong đàm, vội vàng hỏi: "Những người khác đều ở phía đông bắc, sao ngươi không bay hướng đó?"
Thanh âm Thu Minh Uyên vẫn lạnh lẽo cứng rắn như khối băng, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Bay qua chỗ đó, ngươi chẳng lẽ muốn hại chết đám đệ tử đó sao?"
Long Kiểu Nguyệt thật ra đã quên béng chuyện đó, kiếm quang xanh ngọc cấp tốc xẹt qua, lại một đạo mây đỏ phủ kín trời chặn trước mặt, yêu nữ kia thét: "Trốn đằng nào!"
Bảo kiếm vất vả lướt qua hồng lăng, dải lụa hồng kia lại chia làm vô số nhánh, giống như xúc tua bò lên. Long Kiểu Nguyệt giẫm lên kiếm, tránh thoát hồng lăng, rơi xuống.
Ba tiểu boss ma tộc diễn viên quần chúng đuổi theo đến, Ma giới mm đi đầu kia khoát tay, dải lụa hồng phô thiên cái địa như một đầu rồng uyển chuyển hạ xuống quấn lên tay ả.
Yêu nữ kia như quyết tâm thế nào cũng phải diễn một phen màn tiểu boss mắng người, không thèm xuất thủ, chỉ tiếp tục hoàn thành cuộc đối thoại chưa kịp hoàn thành trước đó, cười khanh khách: "Không ngờ một trong
tam Tôn của Trường Lưu - Thu Minh Uyên lại không chịu nổi một kích như thế, ngay cả việc xuất thủ đối chiến với chúng ta cũng không dám, thật đúng là buồn cười."
Luân Hồi kiếm nghe mệnh lệnh của Thu Minh Uyên, bay trở về. Long Kiểu Nguyệt đứng bên cạnh hắn, hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói: "Chúng ta tách ra chạy, xem bọn hắn truy người nào."
Thu Minh Uyên cơ mặt co rút, hạ giọng đáp: "Vô nghĩa! Khẳng định đuổi theo ta, thân phận ta cao hơn người nhiều, lại bị thương, bọn hắn sao có thể bỏ gần lấy xa."
Xí, không phải chỉ là cái Thế Tôn của Trường Lưu sao? Thân phận của ngươi cao? Ta còn là tiểu thư dòng chính của Long Đình đây nè!
Long Kiểu Nguyệt tiếp tục thì thầm: "Ta có biện pháp làm cho bọn hắn đuổi theo ta."
Thu Minh Uyên bày ra bản mặt thối, nghĩ thầm Long Kiểu Nguyệt là muốn hy sinh, tuy trong lòng cảm động, nhưng thanh âm cũng càng cứng rắn: "Bản tôn sao có thể để một nữ tử chắn địch cho ta, ngươi trốn trở về, dẫn đám đệ tử đi đi, ta dẫn dắt những kẻ này rời đi."
Long Kiểu Nguyệt không khỏi liếc hắn một cái, thấy trong mắt hắn đã ôm quyết tâm hẳn phải chết, trong lòng đột nhiên rất muốn châm chọc hai câu, ngươi cái tên Thu sb này, hiện tại hối hận chưa, giờ biết lời bản Cúc Cự nói chính xác chưa?!
Đáng tiếc đối đầu với kẻ địch mạnh, nàng cũng không có cơ hội châm chọc. Yêu nữ ma giới muốn hở mà không hở ở trước mặt kia còn ríu rít lảm nhảm mấy lời dạo đầu, Long Kiểu Nguyệt thừa dịp ả bất ngờ không kịp phòng, một đạo lôi đình ầm ầm hạ xuống, lập tức nhằm trúng đầu ả mà đánh.
Yêu nữ kia hoảng sợ, một tên ma tộc đầu trâu kỳ quái đứng phía sau vươn một bàn tay, bàn tay kia bỗng nhiên biến lớn, giống như mặt quạt che trên đầu yêu nữ, thay ả chặn một kích.
Tên yêu ma là con công trong lốt hình người đứng bên cạnh phe phẩy quạt, thấp giọng nói: "[Cửu thiên dẫn lôi quyết]? Người của Long Đình?"
Tên boss đầu trâu thu tay, nhìn bàn tay đã bị điện giật thành một mảnh đen thui, dùng âm thanh nặng nề như tiếng trống lẩm bẩm: "Thật là lôi đình lợi hại, Hồng Sa, tốc chiến tốc thắng đi."
Nữ tử kêu Hồng Sa kia bất mãn hừ: "Ta còn chưa nói xong mà!"
Ả đang tính há mồm nói tiếp, Long Kiểu Nguyệt đã lao lên, một cái bạt tai quăng ra hung hăng đánh lên mặt ả: "Câm đi ngươi! Ta không muốn nghe!"
Sau cái tát vang dội đó, cả đám người như hoá đá.
Thời gian trôi qua lâu như một thế kỷ, nữ yêu Hồng Sa là người đầu tiên phản ứng, ả bàn tay run rẩy, không dám tin sờ sờ mặt mình, dùng chất giọng thê lương đáng sợ nhất hét to: "Ngươi