Gia chủ đứng bên sườn nàng, bất đắc dĩ mà yêu thương, thở dài nói: "Bạch Chỉ, phụ thân biết con từ nhỏ đã chán ghét mấy bữa tiệc rượu kiểu đó, nhưng nhiều năm qua Tây Bắc Tề Vân phủ đều là do ngoại thích chật vật chống đỡ mà lên."
Bạch Chỉ thấp giọng nói: "Bạch Chỉ biết, nỗi khổ tâm của phụ thân, làm sao Bạch Chỉ lại không biết?" Thanh âm của Bạch Chỉ mang theo mệt mỏi chua xót cùng bất đắc dĩ.
"Tam di nương của con mấy năm nay cũng phải lặn lội khắp nơi vì quý phủ. Lần trước Long Đình muốn tới thu thuế, nàng phải xoay vòng vốn từ chỗ nhà mẹ đẻ, tốn không ít chi phí. Lần trước con về, có lẽ nàng có phần nóng vội, nhưng lại đều là vì muốn tốt cho cái phủ này."
Bạch Chỉ lẳng lặng nghe, không nói được một lời. Gia chủ cuối cùng buông mi mắt, lộ ra vẻ yếu ớt bi thương mà không thể biểu lộ trước mặt người ngoài, sầu khổ nói: "Con chỉ cần biết, cái nhà này có lẽ có yêu cầu hơi cao với con, nhưng từ đầu đến cuối, đều là nhà của con, phụ thân luôn cao hứng khi con trở về. Nếu ngày nào đó con không muốn gánh vác trọng trách của Tề Vân phủ nữa, hoặc không muốn trở về một nơi nghèo túng như thế, muốn đến gia phủ nào khác cũng đều được."
Bạch Chỉ vuốt ve dây leo, thong thả mà lạnh nhạt lắc đầu, kiên định nói: "Sẽ không đâu, Bạch Chỉ sẽ không rời Tề Vân phủ, đây là nơi Bạch Chỉ sinh ra. Nơi sinh ra ta, là Tề Vân phủ, nơi dưỡng dục ta, là Tề Vân phủ. Bạch Chỉ sẽ không vứt bỏ tín nghĩa trong lòng, sẽ không vứt bỏ phụ thân, lại càng sẽ không thẹn với sự kỳ vọng cao của các trưởng bối đối với Bạch Chỉ."
Gia chủ vui mừng gật gật đầu, không nói gì nữa. Bạch Chỉ cúi đầu, rũ mi mắt, nhớ tới Long Kiểu Nguyệt, trong lòng đầu tiên là ấm áp, sau đó nhớ lại lời dặn dò của Long Kiểu Nguyệt trước khi mình đi, liền nâng mi cung kính hỏi: "Phụ thân, lần trước vị công tử được Long tiểu thư phó thác ở quý phủ chúng ta, hắn gần đây như thế nào?"
Đằng sau đám dây leo, có mạt bóng đen quỷ mị mơ hồ, lặng yên không một tiếng động cuộn mình trong bùn đất dưới tàng cây lạnh như băng.
Đôi mày nhíu chặt của gia chủ giãn ra, mang theo một tia tươi cười tán dương: "Thiên tư trí tuệ, chỉ một lần là thông, cũng là thiên tài tập võ hiếm thấy, không biết Long tiểu thư từ nơi nào nhận thức một khối ngọc thô chưa tạo hình như vậy, lại đưa hắn vào làm môn hạ của chúng ta."
Bạch Chỉ cũng lộ một phần ý cười, dịu dàng nói: "Nếu Long tiểu thư đã đưa hắn đến làm môn hạ của chúng ta, tóm lại là có dụng ý của nàng."
Gia chủ hỏi dò: "Xem ra Long tiểu thư cũng thực coi trọng người này, vì sao lại không tự mình đến đây thăm cố nhân?"
Bạch Chỉ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, trước khi đi nàng ấy còn dặn mãi, trăm ngàn lần đừng đem sự tồn tại của nàng nói cho Bắc Lăng Thành, lại trăm ngàn lần đừng để Bắc Lăng Thành biết đưa hắn vào Tây Bắc Tề Vân phủ làm đồ đệ là ý tứ của nàng."
Gia chủ gật đầu nói: "Nếu là ý tứ của Long tiểu thư, kia cũng không tiện hỏi nhiều. Mấy năm nay Long Đình và các môn phái khác tranh đoạt ma vật, mời chào đại bộ phận người trừ yêu hàng ma. Các môn phái khác đều chỉ có thể ở dưới ánh mắt của Long Đình mà khiêm tốn sống qua ngày, tranh chút chức vị mà Long Đình chướng mắt. Aish."
Bạch Chỉ gật gật đầu, cũng không nhắc lại.
Đợi cho phụ nữ hai người nói chuyện xong rồi rời đi, bóng đen được bụi hoa che dấu mới duỗi chân tay, đi ra từ bóng tối.
Lão nô thắt lưng câu lũ kia mặt đầy thịt, vẻ mặt đáng khinh không có ý tốt đi ra ban công, chắp tay sau lưng, khom người đi về phía hậu viện.
Hắn đá văng cánh cửa phòng tạp vật, nhìn thiếu niên như búp bê vải rách nát nằm trên nền đất lạnh như băng.
Trong bóng tối, có tiếng hô hấp nặng nề áp lực vang lên. Lão nô lộ ra hàm răng vàng, chảy nước miếng, thèm nhỏ dãi vươn bàn tay to thô ráp che kín vết chai, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, hướng phía thân dưới của thiếu niên kia sờ soạng.
Có tiếng cười khẽ tà ác ghê tởm vang lên trong hắc ám tĩnh mịch, lão nô kia thở hổn hển, phát ra tiếng cười dâm đãng không chịu nổi: "Cục cưng à, biết Hà thúc vừa rồi nghe được gì không?"
Thiếu niên té trên mặt đất kia, trong mắt là nước mắt khuất nhục không ngừng chảy xuôi ra ngoài, như thể nước sông không thể dừng lại, lặng yên không tiếng động theo khoé mắt như muốn nứt vỡ của hắn chảy xuôi xuống.
Hắn bị khoá tứ chi, chịu đựng sự đối đãi tàn nhẫn khuất nhục nhất trên đời. Lão nô kia tay run rẩy, nhỏ nước dãi, một bên phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, một bên đem bản mặt đầy nếp nhăn ghé sát vào mặt hắn, vươn đầu lưỡi, liếm nước mắt trên mặt hắn.
Hà thúc một bên thở hổn bển, một bên châm chọc cười: "Cái ả Long Kiểu Nguyệt để gia chủ chúng ta thu ngươi làm đệ tử của Tề Vân phủ ấy là, tiểu thư dòng chính Long Kiểu Nguyệt của Long Đình, còn đặc biệt tới hỏi thăm xem gần đây ngươi sống tốt không đó?!"
Gã khục khục cười quái dị, vuốt ve sống lưng bóng loáng như tơ lụa của hắn, dâm đãng không chịu nổi ghé sát bên tai hắn, cười nói: "Ngươi nói xem ngươi sống tốt không, tiểu bảo bối của ta."
Gã phát ra tiếng nuốt nước miếng làm người ta lạnh gáy, tiếng cười đè thấp như quỷ mị: "Ngươi phải biết, thu ngươi vào Tề Vân phủ là ý tứ của Long tiểu thư, để chúng ta làm thế này, cũng là ý của Long tiểu thư. Nàng nhưng ngàn dò vạn dặn muốn chúng ta phải yêu thương ngươi thật tốt, bằng không, chỉ với thân phận một tên ăn mày nho nhỏ như ngươi, như thế nào có khả năng được gia chủ chúng ta hậu đãi, lại sao có thể được Hà thúc yêu thương. Ai bảo ngươi lọt vào mắt xanh của Long tiểu thư đây? Ham muốn của loại tiểu thư thế gia này, thật đúng là kỳ quái mà!"
Gã một bên thở phì thò, một bên nắm tóc thiếu niên nằm trên mặt đất, kéo hắn lên, ghé sát mặt cười nói: "Nếu là ý tứ của Long tiểu thư, chúng ta cũng không dám cãi lời. Ngươi xem, nếu Long tiểu thư muốn Tây Bắc Tề Vân phủ càng yêu thương ngươi, kia lão nô cũng chỉ phải càng thêm dùng sức, miễn cho Long tiểu thư không hài lòng."
Gã mạnh tay buông mái tóc như tơ trong tay, thiếu niên kia giống như con rối gỗ rách nát đột nhiên rơi xuống, va vào nền đất lạnh như băng, phát ra tiếng vang trầm muộn.
Hà thúc đứng lên, chưa đã thèm nhấc quần, đi đến bên cạnh hắn, như yêu thương nâng đầu hắn lên, nhìn thoáng qua: "Ái chà, sao lại chảy máu rồi? Làm cho Long tiểu thư mà biết, sợ lại nói chúng ta ngược đãi cố nhân của nàng."
Gã lấy một hộp thuốc mỡ ra, xì một tiếng cười nhạo: "Đến đây, ta bôi thuốc cho ngươi."
Bắc Lăng Thành nhìn hộp thuốc kia, rốt cục lộ ra thần sắc tuyệt vọng cùng căm hận. Hận ý giống như ngọn lửa thiêu đốt trong mắt hắn, đốt cháy thiên địa, phô thiên cái địa, cuốn bụi đất mà tới.
Hà thúc sờ soạng thuốc mỡ trơn dính trong tay, bôi lên trán hắn, si ngốc cười nói: "Cục cưng, bôi lên sẽ không đau, Hà thúc thích ngươi đến thế, ngươi trăm ngàn lần đừng nói chuyện này ra, ngươi phải biết, Hà thúc dù sao cũng lớn tuổi, có thể nhất thời tay trơn, cái bình sứ men xanh này sẽ không còn."
Hắn nằm trên nền đất, vẫn không nhúc nhích.
Hà thúc cảm thấy mỹ mãn bôi thuốc lên trán hắn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Trong bóng đêm, tiếng gió như tiếng quỷ hồn gào khóc, giống như trời đông giá rét có một con sói tru, trong căn phòng nhỏ hẹp mà lạnh lẽo này, chậm rãi vang lên.
Bắc Lăng Thành trợn to đôi con ngươi đỏ hồng như sắp nhỏ máu, thân thể còn không thể động đậy như có một ngọn lửa thiêu đốt, vô cùng vô tận, vô biên vô hạn, đốt cháy hết thảy, đưa linh hồn đã chịu tra tấn của hắn sắp đốt cháy hầu như không còn!
Nơi khoé mắt rách ra kia rốt cục chảy huyết, trong con ngươi ngập màu máu đỏ, Bắc Lăng Thành chỉ mặc niệm một cái tên, như quỷ hồn đòi mạng, như ma vật cắn nuốt lòng người dưới đáy vực sâu, từng chữ như nhỏ máu niệm ra ba tiếng kia.
Long Kiểu Nguyệt! Long Kiểu Nguyệt! Long Kiểu Nguyệt...........
***
Long Kiểu Nguyệt ở Vinh sơn dưỡng thương mấy ngày sau khi thân thể tốt rồi, liền bị con diều Như Như cùng Ý Ý của Trầm Vọng Sơn đón về Trường Lưu.
Trường Lưu vẫn là Trường Lưu trước kia, chẳng qua trong lòng Long Kiểu Nguyệt lại canh cánh một chuyện làm cho nàng suy tư đến sứt đầu mẻ trán.
Đợi cho nàng trở lại Tiên Xu Phong trên Trường Lưu, một đường liền có các đệ tử hướng nàng gật gật đầu từ xa. Xem ra hành vi anh dũng cứu vớt Thế Tôn lầm đường lạc lối cùng cứu trợ đám đệ tử đã chiếm được sự khẳng định của trên dưới Trường Lưu. Vị trí phong chủ Tiên Xu Phong danh bất chính ngôn bất thuận, nửa đường giết ra đoạt được từ tay Bạch Chỉ này coi như chiếm được sự tán thành của mọi người.
Trong lòng Long Kiểu Nguyệt mặc dù còn mải nghĩ chuyện khác, nhưng thần sắc vẫn thản nhiên, chỉ có điều đáp lại lời thân thiết ân cần thăm hỏi của mọi người khá lộn xộn.
Xem mọi người biểu hiện đối với bản Cúc Cự vẫn rất nhiệt tình, chứng tỏ Thánh Tôn cùng Trầm Vọng Sơn vẫn chưa từ chỗ hai tên đồng nghiệp ma tộc bị bắt giữ ép hỏi ra thân phận gian tế Ma tộc của nàng, bằng không lần này một đường nàng đi đến, khẳng định là một đường côn bổng hoan nghênh.
Nói không chừng, bọn họ căn bản sẽ không thẩm vấn hai tên Ma tộc kia, mà định tội luôn. Dù sao Tây Phong đàm là lãnh địa của ma tộc, xuất hiện một hai tên ma tộc cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Thánh Tôn làm sao còn có thể hễ bắt được ma tộc liền hỏi gian tế của các ngươi là ai?
Nghĩ vậy, tâm Long Kiểu Nguyệt thoáng buông lỏng. Nàng đi theo hai cục tròn trắng trắng, Như Như quay đầu, ngọt ngào cười với Long Kiểu Nguyệt: "Thương thế của tỷ tỷ lành thực mau, ngày đó Thế Tôn mang theo Như Như cùng Ý Ý xuống Tây Phong đàm, thấy tỷ tỷ đầy người là máu, Thế Tôn bị doạ sợ luôn."
Ý Ý quay đầu hùa theo: "Đúng thế! Ba kẻ xấu xa kia cũng dám bắt nạt tỷ tỷ, thiếu chút nữa khiến tỷ tỷ chết, chủ nhân nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn chúng."
Long Kiểu Nguyệt khụ một tiếng, vội hỏi: "Bắt lấy hai tên nào?"
Lúc ở Vinh Sơn, Long Kiểu Nguyệt vì tránh nghi ngờ, mỗi khi nghe được người khác đàm luận về hai tên ma tộc bị Thế Tôn bắt dưới Tây Phong đàm, luôn làm bộ như không thèm để ý hỏi một tiếng, bắt được hai kẻ nào.
Đáng tiếc người ở phân bộ Vinh Sơn nói khi Thế Tôn bắt ma tộc là thu vào tay áo đưa đi. Mọi người thấy sắc mặt hắn không tốt, lại nhìn thấy tiểu thư nhà mình người đầy máu, đương nhiên không có thời gian nhìn hai tên ma tộc kia thân phận ra sao.
Ôi chao, nếu bị bắt là hai tên ma tộc ít lời trầm mặc thì còn đỡ, vạn nhất bắt phải cái tên hồng y nữ yêu miệng rộng kia, cái ả lắm lời đó, có khi còn chưa bị thẩm vấn ép hỏi đã vô tình trong lúc lảm nhảm khai Long Kiểu Nguyệt ra mất.
Ý Ý quay đầu cười khanh khách: "Chính là hai tên công yêu quái, một tên quái vật đầu trâu, một tên quái vật cầm quạt, thế đó."
Trái tim đang treo lơ lửng của Long Kiểu Nguyệt trong nháy mắt bay trở lại lồng ngực. Nàng khụ một tiếng, làm bộ như