Đường Tùng Niên điều tra vụ án mưu sát của phu thê Tôn Thị đã nhiều ngày, dần dần cũng thu được một số manh mối, hôm nay hắn cho gọi Mã bộ đầu và sư gia Thẩm Minh đến thư phòng phân tích vụ án.
Ngón trỏ tay phải của hắn không ngừng vẽ thành vòng tròn trên thư án, còn tai thì chăm chú lắng nghe Mã bộ đầu nói.
“Phu thê lão nô và tì nữ tên Thu Bình trước khi xảy ra hỏa hoạn đều từng nghe thấy tiếng cãi vã truyền ra từ trong phòng của phu thê chủ tử, bọn họ đều nghĩ chắc là Tôn Hữu Tài cùng Điền Thị nổi lên tranh chấp.
Hai người này trong cơn xúc động đã xảy ra xô sát, Điền Thị dù sao cũng là phận nữ lưu tất nhiên đánh không lại một nam nhân trưởng thành cao lớn mạnh mẽ như Tôn Hữu Tài.
Có lẽ vì vậy mà trong lúc hoảng loạn nàng ta đã lấy con dao trên bàn đâm về phía Tôn Hữu Tài, nhưng lại lỡ tay giết chết hắn.”
“Sau khi giết Tôn Hữu Tài, Điền Thị biết mình đã phạm phải tội lớn không thể tha thứ, cho nên đã sợ tội tự sát.
Vì vậy vụ hỏa hoạn lần này của Tôn phủ hẳn là do Điền Thị trước khi chết làm ra.” Mã bộ đầu trầm giọng nói ra từng suy đoán của mình.
Đường Tùng Niên vuốt cằm, nhìn Thẩm Minh nói:” Thẩm tiên sinh nghĩ thế nào?”
“Mã bổ đầu nói có lí, chỉ là còn bỏ sót một điểm chính là vết thương sau gáy của Tôn Hữu Tài.”Thẩm Minh cân nhắc trả lời.
“Đầu tiên Điền Thị dùng hũ rau muối đánh Tôn Hữu Tài, sau đó nhân lúc đối phương ngã xuống hôn mê một đao đâm chết hắn?”Mã bổ đầu tiếp lời.
Thẩm Minh lắc đầu:”Điền Thị là con nhà gia giáo lễ độ, chiều cao không bằng Tôn Hữu Tài.
Trong hoàn cảnh hai bên xảy ra xô sát, nàng ta rất khó đánh trúng vị trí sau gáy của phu quân mình.
Cho dù có may mắn đánh trúng, thì vật mà nàng ta có thể thuận tay cầm làm hung khí, ắt phải là một vật mà nàng ta có thể dễ dàng cầm lên được bằng một tay.”
“Nhưng cái hũ ấy rất to và trơn, e rằng rất khó để cầm được bằng một tay, chưa kể việc sử dụng nó như một vũ khí để đánh một người bất tỉnh.”
Đường Tùng Niên gật đầu:” Những gì Thẩm tiên sinh nói cũng là những điều ta nghĩ trong lòng, chẳng qua, nếu như lỡ tay giết người há còn cần đâm Tôn Hữu Tài một đao? Nếu như là cố ý giết người, vậy thì động cơ của kẻ giết người là gì?”
“Ngoài ra còn có một chuyện nữa, người trong Tôn trạch chúng ta đều đã thẩm vấn hết rồi, duy chỉ còn lại một trường hợp ngoại lệ.”
Mã bộ đầu cùng Thẩm Minh nhìn nhau, trăm miệng một lời nói:”Thằng bé hôn mê.”
“Không sai.”Đường Tùng Niên vuốt cằm:” Thật ra lúc đó khi chẩn mạch cho thằng bé ta đã phát hiện ra một việc, thằng bé bị hôn mê là do thuốc.”
Thấy gương mặt kinh ngạc của Thẩm Minh và Mã bổ đầu, hắn bình tĩnh nói tiếp:”Căn cứ theo lời tì nữ Thu Bình của Đổng Thị nói, thằng bé này từ sau khi đến Tôn trạch ngày thường vẫn do Điền Thị tự mình chăm sóc.”
“Trước đó Tôn Hữu Tài chỉ là một ngươì bán hàng rong trên phố, sau khi lấy Điền Thị phu thê hai người đồng tâm hiệp lực dần dần mở rộng làm ăn, do đó bọn họ mới có của ăn của để như bây giờ.”
“Đáng tiếc Điền Thị thành hôn nhiều năm vẫn mãi không thể có con, ba năm trước Tôn Hữu Tài mới nạp Đồng Thị làm thiếp, tiếp đó cùng Đồng Thị sinh được một nữ nhi.
Theo điều tra, mấy năm gần đây quan hệ của phu thê Tôn Thị tương đối xa cách, Điền Thị không còn nhúng tay vào công việc làm ăn của Tôn Hữu Tài nữa.”
“Thằng bé kia cùng mẫu thân đến nương tựa Điền Thị, Điền Thị cũng hết mực quan tâm, chăm sóc mẫu tử bọn họ.
Sau khi mẫu thân của thằng bé bị bệnh mà chết, Điền Thị thu xếp chỗ ở cho thằng bé cách phòng mình không xa, tự mình coi trừng thằng bé.”
“Nói không chừng, những chuyện phát sinh ở chính phòng đêm đó thằng bé kia là người biết rõ hơn mất cứ ai trong Tôn trạch.”
“Theo những điều đại nhân vừa nói quả nhiên là như vậy.” Thẩm Minh và Mã bộ đầu vô cùng tán đồng.
“Cho nên mấu chốt của vụ án này hoàn toàn ở trên người thằng bé đó sao? ” Thẩm Minh có chút đăm chiêu.
Đường Tùng Niên mìm cười, cất giọng gọi:”Mặc Nghiên!”
Mặc Nghiên lên tiếng trả lời đi vào:” Lão gia có gì cần phân phó?”
“Ngươi đi đưa thằng bé đó về đây, nếu phu nhân có hỏi thì ngươi cứ nói là ta muốn hỏi thằng bé mấy câu, cũng không phải chuyện gì ghê gớm, đừng dọa phu nhân sợ.”
Mặc Nghiên lĩnh lệnh rời đi.
———-
Hôm nay là ngày mùng một, là ngày mà tháng nào Vương Thị cũng kiên trì đến chùa Triều Vân dâng hương.
Lần này đi, Vương Thị dẫn theo Hứa Quân Dao đi cùng.
Nguyễn Thị có chút ngạc nhiên khi nghe mẹ chồng nói:”Ta nghe nói Huyền Thanh đạo trưởng xuất quan rồi, lần trước may mà có bùa hộ mệnh của đạo trưởng tặng Bảo Nha mới vượt qua kiếp nạn, ta muốn nhờ đạo trưởng xem tướng cho con bé, sau đó xin cho con bé một lá bùa bình an.”
Nguyễn Thị vui vẻ đồng ý.
Nhưng Hứa Quân Dao có chút không tình nguyện.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao nhưng từ khi có kí ức đến nay, nàng không muốn nhìn thấy những cái mũi bò(*) đó.
(*)Từ chế giễu là đạo sĩ vì các đạo sĩ búi tóc cao như mũi bò.
Búi tóc cao trên đầu của một đạo sĩ giống mũi bò tót.
Nhưng cho dù nàng không tình nguyện, thì cũng có ai để tâm đến ý kiến của con nhóc nàng đâu, cuối cùng vẫn bị bế lên xe ngựa mà thôi.
Chùa Triều Vân ở giữ sườn núi trong thành, là một ngôi chùa nức tiếng gần xa, mỗi ngày người đi dâng hương không ngớt, lúc này Hứa Quân Dao đang mê man nằm trong ngực Hạ ma ma, ngáp một một cái nho nhỏ.
Thật là, lão đạo mũi bò có gì hay mà gặp chứ, bản cung thà ở nhà chơi với thiếu niên ánh trắng, xem tiểu Đường đại nhân tìm trò vui mới còn hơn.
Bên này, Vương Thị đã đến bảo điện Đại Hùng dâng hương xong, cũng đã quyên góp tiền hương dầu, lúc này bà ấy đang tìm một tiểu đạo sĩ dẫn đường thì Huyền Thanh đạo trưởng mặc đạo bào màu xanh tiến tới.
“Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”
“Đạo trưởng.”Vương Thị vội vàng hành lễ.
Hứa Quân Dao vươn đôi tay mũm mĩm lên dụi mắt, lười biếng nâng mi đánh giá đạo trưởng, sau đó nàng không thể tin được nhíu mày.
Lão đạo này nhìn trông rất có phong thái tiên nhân, nhưng ánh mắt lại khiến người ta chán ghét.
Huyền Thanh cùng Vương Thị khách sáo vài câu, song tầm mắt ông vẫn luôn lơ đãng nhìn về phía Hứa Quân Dao đang nằm trong ngực Hứa ma ma, ánh mắt ấy có phần phức tạp.
Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa bản cung móc con mắt chó của ngươi!!! Hứa Quân Dao trừng mắt nhìn hắn.
“Đây là cháu gái của ta, lần trước