Triệu Nguyên Hựu siết chặt nắm đấm, hít thở thật sâu vài cái, cố gắng đè cơn phẫn nộ trong lòng xuống, nhưng lửa hận càng lúc càng mãnh liệt hơn, hoàn toàn không thể áp chế được.
“Nàng có ý gì? Rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?” Hắn gằn từng tiếng rành rọt, từng bước ép sát nàng ta, khuôn mặt đỏ bừng vì phẫn nộ.
Lương Dục Yên vô thức lùi về phía sau, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch, lắp bắp trả lời: “Thần thiếp, thần thiếp không có ý khác, thần thiếp chỉ, chỉ muốn….Nếu bệ hạ không thích, thần thiếp sẽ lập tức bảo nàng…”
“Đủ rồi!” Mặc dù nàng ta không nói rõ, nhưng chỉ với những lời này đã đủ chứng minh suy đoán của hắn, cung nữ kia quả nhiên là do nàng ta bố trí cho mình, còn vì mục đích gì đã rõ không cần nói.
“Việc làm hôm nay của nàng chẳng những làm nhục ta, làm nhục Hạ phu nhân, mà còn làm nhục chính nàng!” Hắn tức đến nỗi cả khuôn mặt trở nên méo mó.
“Bệ hạ, thần thiếp, thần thiếp…” Lương Dục Yên cuống cuồng, nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy một người trước giờ dịu dàng ôn hòa như hắn lại nóng giận đến dường này.
Lương Dục Yên vội vàng kéo tay hắn toan giải thích, nhưng Triệu Nguyên Hựu đang trong cơn thịnh nộ nào muốn để nàng động vào, dứt khoát hất mạnh tay nàng ta ra.
Hắn không ngờ rằng thê tử kết tóc, nguyên phối Hoàng hậu của hắn lại coi hắn là hạng hôn quân vô đạo ngấp nghé thê tử của hạ thần! Thậm chí, nàng ta còn khá là săn sóc mà chuẩn bị cho hắn một món hàng thay thế.
Lần đầu gặp Đường Quân Dao gắn quả thực nảy sinh một loại cảm giác cực kỳ thân mật với nàng, thậm chí sau đó một khoảng thời gian hắn cũng nảy sinh một suy nghĩ kì quái rằng nàng phải là người của mình.
Hắn thừa nhận rằng, nếu năm đó để hắn chọn chính phi thì người đầu tiên hắn nghĩ đến cũng là nàng.
Dẫu sao, nếu phải cưới một nữ tử lạ mặt làm thê tử, hắn bằng lòng lấy một cô nương mà mình quen thuộc còn hơn.
Thế nhưng, điều này không đại biểu hắn có tình cảm sâu đậm với nàng, đến nỗi mà sau khi hai vọn họ đã thành hôn mà hắn vẫn không thể quên được nàng.
Hắn sinh ra làm người, rồi mới đến làm vua một nước, bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ hắn không bao giờ dám quên.
“Bệ hạ minh giám, thần thiếp tuyệt đối không có ý này, thần thiếp tuyệt không có ý này, bệ hạ, bệ hạ!” Nàng ta gào khóc rồi bổ nhào qua, nhưng Triệu Nguyên Hựu lại tránh được sự động chạm của nàng ta một lần nữa, hắn phẩy tay áo thật mạnh, rời đi trong cơn tức giận.
Nhìn bóng lưng màu vàng rực rỡ kia nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, Lương Dục Yên biết lần này mình thật sự đã rước họa lớn vào người rồi, trong lòng cảm thấy vừa hối vừa hận vừa đau, rốt cuộc cũng không chịu được nữa mà xụi lơ trên đất.
Hai tay chống trên nền đất của nàng ta siết chặt lại, nước mắt tuôn trào mãnh liệt như dòng thác, từng rọt từng rọt chảy xuống nền đất.
Nàng sai rồi sao? Nàng thật sự đã sai rồi sao? Là nàng tự cho mình thông minh, suy đoán lung tung, hiểu nhầm tâm ý của bệ hạ, chẳng những không thể tạo ra một người trợ giúp đắc lực cho mình mà còn đẩy chính mình vào đường cùng ngõ cụt?
Sau khi Triệu Nguyên Hựu đùng đùng rời khỏi, hắn quay về cung Long Càn mà vẫn không thể nguôi được lửa giận trong lòng, ngay cả Lệ phi sau khi nghe được tin đến trấn an cũng bị hắn chặn ở ngoài cửa.
Cơn thịnh nộ của hắn khó mà nguôi ngoai được, ngực đập dồn dập phập phồng, hắn cảm thấy vừa khó chịu vừa uất ức.
Mà loại khó chịu này còn do nguyên phối Hoàng hậu của hắn mang đến, làm cho hắn không có chỗ nào để trút giận.
“Bệ hạ, phủ Kính vương đến báo tin vui, Vương phi đã bình an sinh hạ tiểu quận chúa.” Tổng quản nội thị ở ngoài cửa do dự hồi lâu, song vẫn đi vào bẩm báo.
Triệu Nguyên Hựu sửng sốt, vẻ mặt tức giận lập tức được thay thế bằng niềm vui sướng.
“Hoàng huynh vẫn luôn mong đợi một nữ nhi, lần này cuối cùng đã được như nguyện rồi.”
Kính vương Triệu Nguyên Đức, là Đích trưởng tử của Tiên đế, sau khi bị tước bỏ địa vị Thái tử thì vẫn luôn bị giam lỏng, mãi đến khi Triệu Nguyên Hựu đăng cơ mới thả hắn ta ra, khôi phục lại tước vị thân vương cho hắn, ban phong hào ‘Kính’, cũng bày tỏ lòng kính trọng đối với huynh trưởng.
Năm đó, sau khi sinh hạ trưởng tử, đã nhiều năm trôi qua, Kính vương phi Từ Uyển Thanh mới lại có tin vui, lần này sinh được nữ nhi, nhờ vậy mà hiện tại Kính vương đã có nhi nữ đủ cả.
Đối với Từ Uyển Thanh bây giờ mà nói, đôi nhi nữ mới là điều quan trọng nhất với nàng, cái gì mà Thái tử phi, ngôi vị Hoàng hậu gì đó đều không còn quan trọng, ngay cả sự sủng ái của phu quân nàng cũng chẳng cần.
Bây giờ, nàng đã chung sống hòa bình với Bành Ngọc Kỳ, đối thử một mất một còn của mình năm đó; thậm chí, quan hệ giữa hai người còn hòa hợp hơn cái thời còn là thư đồng của công chúa.
Hai người tự nuôi nấng con của mình, cố gắng làm tròn bổn phận của thê thiếp, nhờ thế mà hậu trạch của phủ Kính vương hài hòa hơn rất nhiều.
Đến cả Kính vương Triệu Nguyên Đức, không biết hắn đã chấp nhận số phận hai bị nhiều năm giam lỏng mài giũa tính tình, nay tính khí của hắn đã ôn hòa hơn trước nhiều, mỗi này đều ở yên trong phủ, lúc thì chăm hoa chọc chim, lúc thì chơi đùa cùng con cái, ngày tháng trôi qua cũng rất dễ chịu.
Có lúc, Triệu Nguyên Hựu còn ghen tị khi nhìn thấy bộ dạng nhàn tản thư thái của hắn.
Bây giờ hay tin Hoàng trưởng tẩu bình an sinh hạ nữ nhi, còn mình có thêm một cháu gái, trong lòng mừng không kể siết, lập tức ban thưởng cho phủ Kính vương, khiến bách quan thầm cảm thán bệ hạ quả nhiên là một vị vua có tấm lòng nhân từ.
Bị tin vui này chen vào, cơn thịnh nộ trong lòng Triệu Nguyên Hựu đã vơi đi bảy tám phần.
Tin bệ hạ nổi giận đùng đùng rời khỏi cung Phượng Tảo đã nhanh chóng truyền đến cung Hinh Khánh, Hứa Đinh Uyển ngả người trên ghế quý phi nở nụ cười xấu xa.
Từ ngày ở trong cung Phượng Tảo đó, sau khi nàng tình cờ bắt gặp cung nữ có diện mạo khá giống Đường Quân Dao kia, thì nàng đã biết rõ ý định của Lương Dục Yên, với tình hình hiện tại nàng ta quả thực không khiến nàng thất vọng, quả nhiên lại tự cho mình thông minh mà tự mình tìm đường chết.
Bệ hạ là người khoan dung rộng lượng nhất, nàng ở cạnh hắn bao nhiều năm mà còn chưa từng thấy hắn nổi giận đùng đùng như thế bao giờ.
Hoàng hậu nương nương có thể làm cho bệ hạ không màng thể diện mà nổi giận rời đi như thế quả thật xuất sắc hơn người.
Nàng ta cong khóe môi, tâm trạng vô cùng vui sướng, khuôn mặt hả hê rạng ngời.
“Lệ phi nương nương đã đến cung Long Càn, nương nương cũng muốn đi ạ?” Cung nữ bên cạnh khẽ hỏi.
Lệ phi? Nàng ta quả nhiên sẽ không từ bỏ bất từ cơ hội để tăng cảm tình trước mặt bệ hạ.
Nụ cười trên mặt nàng ta tắt dầm, ấn đường lộ rõ vẻ không vui.
“Lệ phi nương nương đâu thế đánh đồng với nương nương chúng ta được, điều quan trọng nhất của nương nương lúc này là an tâm dưỡng thai, ngày sau sinh hạ tiểu hoàng tử chúng ta còn sợ Lệ phi chắc?” Một cung nữ khác lên tiếng phải đối.
Trái tim Hứa Đinh Uyển thắt lại, kéo khóe miệng lên một cách gượng gạo: “Cũng đúng, giờ chẳng còn thứ gì quan trọng bằng đứa nhỏ này.”
Nàng ta cúi đầy, vuốt ve phần bụng vẫn chưa lộ ra với vẻ mặt chua sót.
Nếu thật sự có thể bình an sinh hạ đứa bé thì tốt rồi….
Nàng đã sớm biết mình rất khó hoài thai, trước đó để giữ vững sự sủng ái của hoàng đế, nàng đã ép mình phải dùng thuốc, mặc dù cuối cùng vẫn hoài thai được, sau đóa nàng dựa vào đứa bé này giúp mình vượt khỏi nghịch cảnh, nhưng nàng cũng biết rằng, từng ngày qua đi, thời gian mà đứa bé này ở trong bụng này sẽ càng ngày càng ít đi.
Nàng ta dịu dàng vuốt ve bụng