Hôm nay có thể gặp Đường Tùng Niên ở Kỷ phủ, thấy rõ những chính tích của hắn trong những năm gần đây, quả thật là có thể lọt vào mắt xanh của Bình Tri.
(*) Chính tính: Thành tích làm việc trong khi tại tức của quan lại.
Hắn biết rõ vì sao Vi Lương bị buộc tội, đó chẳng qua là chiêu trò của đám người Khâu Trọng muốn thăm dò hắn.
Mặc dù đám người này từng đi theo Thái tử, nhưng cũng là những người có tài mà Đại Tề đang cần lúc này, hắn không muốn nhìn thấy viên ngọc sáng bị che lấp cho nên quyết định không truy cứu trách nhiệm.
Nhưng xem ra hiện nay bọn họ có vẻ vẫn không tin hắn thật sự đã bỏ qua chuyện cũ, bọn họ không cam lòng từ quan rời đi, mất cơ hội thực hiện hoài bão, bởi vậy mới có sự thăm do này.
Từ trước đến nay người tài thì luôn kiêu ngạo, hắn hiểu được điều này, và cũng bởi vì hắn tin Vi Lương trong sạch, cho nên mới không để ở trong lòng.
Hắn phái người dựa theo phép công mà làm, điều tra hết thảy những quan viên có liên quan.
Sau khi Đường Tùng Niên từ Kỷ phủ trở về, hắn chuẩn bị kĩ càng công văn báo cáo để mang đi nộp.
Khi hắn đến Lại bộ, quan viên phụ trách thu công văn nhìn chằm chằm danh sách trong tay hắn, rồi lại ngước lên nhìn hắn, nói: “Đường Tùng Niên, An Bình Huyện Lệnh của phủ Hà An?
“Đúng vậy.”
Vẻ mặt của vị quan hơi khó hiểu, nhưng cũng không nói thêm: “Đã nhận được công văn, Đường đại nhân cứ trở về yên tâm đợi tin tức.”
Đường Tùng Niên cảm tạ hắn, ai ngờ vừa bước chân ra khỏi cổng lớn của Lại bộ thì đã bị Đại lý tự mời đi.
Đường Tùng Niên hoài nghi đi theo người báo tin đến Đại lý tự.
Đến nơi, hắn nhận ra người ngồi chính giữa là tân nhiệm Đại lý tự khanh, bên cạnh có hai vị quan viên lạ mặt, nhìn quan bào đều là đại quan tứ phẩm trở lên, Đường Tùng Niên cảm thấy kì quái.
“Đường đại nhân không cần lo lắng, bản quan phụng chỉ điều tra kĩ lưỡng vụ án lạm quyền của Vi Lương, khâm sai Vi đại nhân.
Mời Đường đại nhân tiến lên, bọn ta có mấy câu muốn hỏi đại nhân.” Đại lý tự khanh nói.
Đường Tùng Niên vừa nghe đã hiểu, nói: “Chỉ cần là việc hạ quan biết, hạ quan sẽ thành thật khai báo.”
Ngay sau đó, Đại lý tự khanh hỏi hắn vài câu, Đường Tùng Niên trả lời rõ ràng rành mạch, không thẹn với lương tâm.
Sau khi trả lời xong, Đại lý tự khanh cũng không làm khó, lệnh cho người đưa hắn ra ngoài.
“Hai vị đại nhân có chỗ nào không hài lòng với cách thẩm vẩn của hạ quan không?” Sau khi Đường Tùng Niên rời đi, Đại lý tự khanh trầm mặt hỏi hai người.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nói:” Bọn ta không có ý khiến gì cả.”
Đại lý tự khanh hừ một tiếng: ” Rất tốt.
Nếu đã như vậy, mời hai vị đại nhân về cho!”
Dứt lời, hắn phất ống tay áo đi ra phía sau bình phong.
Đồ không biết điều! Thái tử điện hạ không truy cứu chuyện các người từng giúp phế Thái tử bày mưu tính kế đã là thiên ân cuồn cuộn rồi, mà các ngươi còn không biết điều, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết thì quay đầu vu cáo Vi đại nhân.
Hai người kia biết mình bị người ta ghét, không nói không rằng rời đi.
Khoảng chừng một tiếng sau, bọn họ ở trong một phủ đệ trong thành, một trong số họ nhìn nam tử gầy yếu nói: “Khâu đại nhân, Thái tử điên hạ đã lệnh cho Đại lý tự tham gia điều tra, chúng ta cũng nên dừng tay rồi.
Thái tử điện hạ không so đo chuyện cũ, khoan hồng đại lương, quả thật là người có tấm lòng nhân hậu, thực sự là một minh quân.
Chúng ta cũng nên có ơn tất báo mới đúng.”
Một người khác nói: “Lúc đầu chúng ta đi theo phế Thái tử, đều là vì muốn góp phần công sức nhỏ bé của mình cho dân cho nước; vì phế Thái tử cống hiến mưu kế để đối phó với điện hạ, trước nay đều hết lòng vì chủ, tuyệt không hai lòng.
Có lẽ Thái tử điện hạ cũng hiểu rõ điều này nên mới không truy cứu chuyện trước đây, vẫn giao cho chúng ta nhiệm vụ quan trọng.
Chúng ta không thể cứ mãi phụ lòng tốt của người khác được!”
Khâu Trọng trầm mặc một lúc lâu, phủi áo bào, trịnh trọng nói: “Hai vị yên tâm, Khâu Trọng ta không phải người không biết điều.
Ngày mai ta sẽ nhận tội danh vu không mệnh quan triều đình với Thái tử điện hạ, nếu Điện hạ vẫn bằng lòng trọng dụng Khâu mỗ, đời này kiếp này Khâu mỗ sẽ đênf đáp ơn tri ngộ của ngài ấy, trung thành đi theo Thái tử điện hạ, tuyệt không hai lòng!”
Hắn cũng bị khiếp sợ trước cách làm mạnh mẽ quyết liệt của Thái tử.
Giết huynh, bức cha, không hề nương tay với máu mủ ruột thịt, giết là giết, bỏ tù là bỏ tù, có thể nói là nhổ cỏ tận gốc, thủ đoạn tàn nhẫn khiến lòng người kinh hãi.
Một người từng giết huynh bức cha, lại bằng lòng cho bọn họ, những người đã từ đi theo phế thái thử một con đường sống, khiến hắn không thể không nổi lên nghi ngờ, cho nên mới nghĩ cách thăm dò thực hư.
Nhưng thăm dò đến bước này, hắn cảm thấy, bất kể Thái tử đang làm bộ làm tịch hay giả nhân giả nghĩa; chí ít Thái tử có thể làm đến bước này thì hắn cũng bằng lòng thần phục.
Hắn phải nắm bắt cơ hội cuối cùng để thực hiện hoài bão của mình, về phần người trước người sau hắn cung chẳng quan tâm được nhiều như thế.
Nói đến Đường Tùng Niên sau khi rời khỏi Đại lý tự thì về thẳng phủ, thấy đôi nhi nữ nấp trong bụi cỏ như mèo rình mồi, hắn tò mò hỏi: “Các con đang làm gì vậy?”
“Phụ thân, bọn con đang đấu cỏ ạ.” Giọng nói lanh lảnh của Châu ca vang lên.
Đường Tùng Niên nghe thấy liền bật cười: “Trò này được đấy! Để phụ thân làm trọng tài cho các con, xem ai là người chọn được loại cỏ tốt nhất.”
“Bọn con không cần trọng tài.” Hứa Quân Dao từ trong bụi cỏ chui ra, trên tóc dính cỏ, đôi mắt lanh lợi, non nớt trả lời.
“Sao không cần trọng tài? ” Đường Tùng Niên cười, tiện tay giúp con bé nhặt cọng cỏ dính trên tóc, đang định nói tiếp thì thấy Châu ca ôm theo đống cỏ chui ra, thằng bé và muội muội cùng nhau ngồi bịch xuống đất, mỗi người tự đặt đống cỏ mà mình hái đứa ra trước mặt.
Đường Tùng Niên thò đầu nhìn, đang muốn cẩn thận xác định xem hai huynh muội bọn họ hái được cỏ gì, đã thấy hai đứa cầm cọng cỏ của mình, đan chéo cọng cỏ lên nhau thành hình chữ thập, sau đó dùng sức kéo về phía sau, chỉ nghe ‘ bụp’ một tiếng, cọng cỏ trên tay Châu ca đứt làm đôi.
Hóa ra là đấu võ, hèn chi nói không cần trọng tài.
Sau khi được khai sáng hắn cảm thấy buồn cười không thôi.
“Muội thắng rồi!” Hắn nghe thấy tiếng nói vui mừng của tiểu nha đầu.
“Năm ván thắng ba, lại lần nữa! Ta không tin là mình sẽ thua Bảo Nha ngốc nghếch” Châu ca không phục nói.
Hứa Quân Dao lắc lư cái đầu, đắc ý nhìn hắn; rồi lại nhìn hắn tiếp tục chọn cỏ, cọng cỏ đan chéo nhau, hai người tiếp tục dùng sức kéo về sau.
Lại một tiếng ”bụp’ vang lên.
Cọng cỏ của Châu ca đã đứt làm đôi.
“Muội lại thắng rồi!” Hứa Quân Dao cười tít cả mắt.
Có lẽ bản cung không nhận ra được nhiều loại hoa cỏ quý giá, nhưng nếu chỉ là vài cọng cỏ dại bền dai thì bản cung là cao thủ đấy.
Nàng hoàn toàn không có cảm giác mình đang cậy mạnh hiếp yếu, nhờ vào kí ức của hai đười mà bắt nạt trẻ con.
Dù sao tiểu Đường đại nhân cũng không phải một đứa trẻ bình thường.
Nàng càng thêm hả hê khi nhìn thấy bộ dạng không chịu thua của Châu ca.
Ở ván thứ ba, Châu ca vẫn thua, thậm chí Hứa Quân Dao còn chẳng cần đổi cọng cỏ nào, trong tay nàng vẫn cầm cọng cỏ ở ván thứ nhất.
Năm ván thắng ba, Châu ca thì thua liên tiếp ba ván; lúc này đã không cần phải chơi thêm ván thứ tư và năm nữa.
“Ta thắng rồi, ta thắng rồi!” Hứa Quân Dao vui đến nỗi vứt luôn cọng cỏ đã bị kéo đến nỗi rách lớp vỏ ra, sau đó chỉ vào thằng bé mà nói: “Đã nói phải giữ lời, huynh mau múa đi!”
Châu ca cười cứng ngắc, lấy lòng muội muội, đề nghị: “Hay đổi cách trừng phạt khác đi?”
“Không được, nói được làm được, huynh nhảy mau!” Hứa Quân Dao gạt phăng đề nghị của thằng bé.
Đường Tùng Niên quan sát hai huynh muội một lát, sau đó tò mò hỏi: “Người thua phải làm gì?”
Hứa Quân Dao ra vẻ thần bí, nháy mắt nhìn hắn: “Người xem đi!”
Đường Tùng Niên cười phá lên, dí tay vào mặt con bé, sau đó nhìn Châu ca ủ rũ đang tiến lên vài bước, quay lưng về phía bọn họ, đột nhiên thằng bé lắc lắc mông, vừa lắc vừa ngắc ngứ hát: “Ta là một thằng nhóc cực kì ngốc, cực kì ngốc, cực kì ngốc, la la la, lá là la…”
Đường Tùng Niên:”….”
Hắn cạn lời nhìn nhi tử của mình vừa hát vừa múa; lúc thì lắc lắc cái mông, lúc thì lắc lư cái eo.
Đường Tùng Niên dở khóc dở cười khi nhìn dáng điệu kì quái của nhi tử.
Khi hắn quay đầu nhìn nữ nhi thì thấy con bé đang cười bò ra đất, tiếng cười khanh khách, trong veo vang vọng khắp vườn.
“Ta là mèo con tham ăn, mèo con tham ăn í à tham ăn, meo méo meo, lá là la…” Mới đầu Châu ca còn cảm thấy không được tự nhiên mà ngượng đến nỗi mặt đỏ cả lên, nhất là khi nhìn thấy muội muội ôm bụng cười bò, và khuôn mặt nén cười của phụ thân.
Nhưng hát mãi hát mãi, thằng bé cứ thế hòa mình vào giai điệu và cháy hết mình, mông lắc mạnh hơn, tiếng hát ngày càng vang dội hơn.
Sau đó tiếng hát ấy đã thu hút Nguyễn Thị cùng Thúy Văn đi ngang qua, nàng thấy nhi tử đang làm trò, lại thấy nữ nhi đang cười đến nỗi nằm bò trên mặt đất, Nguyễn Thị vừa buồn cười vừa tức giận, cuối cũng vẫn không nhịn nổi đành che miệng cười.
Hai đứa dở hơi này!
Đường Tùng Niên cũng không giấu được niềm vui của mình.
Mặc dù Hứa Quân Dao vẫn còn buồn cười, nhưng lúc này cười không ra tiếng nữa.
Bởi vì nàng nhìn thấy Ngôn Vũ, con quỷ ngốc nghếch kia không biết từ lúc nào đã chạy tới phía sau Châu ca, lắc lư theo động tác của thằng bé.
Vốn dĩ nàng có thể không cần bận tâm, nhưng cứ nhìn thấy gương mặt giống hệt mình đời trước đang làm trò kia, nàng giống như nhìn thấy Hứa thục phi ung dung cao quý, xinh đẹp vô song đang đứng trước mặt mọi người lắc mông uốn eo mua vui.
Cảnh tượng này quả thực quá đỗi đẹp đẽ, nàng không chịu nổi khi nhìn cảnh này.
A Vũ ngươi là đồ ngốc.
quay về đây cho bản cung! Nàng sắp phát điển rồi, nàng vò đầu bứt tóc, trừng mắt tức giận nhìn dáng người mảnh mai, thầm mắng trong lòng.
Động tác lắc mông của Ngôn Vũ lập tức ngừng lại, nàng ta nhìn nàng với ánh mắt chột dạ, nhanh chóng bay trở về bên cạnh Hứa Quân Dao, nhìn nàng cười lấy lòng.
Hứa Quân Dao bịt mắt.
Nàng cảm thấy mỗi lần Ngôn Vũ xuất hiện đều thử thách giới hạn của mình, đều làm cho nàng không dám nhớ đến dáng vẻ Hứa thục phi của mình đời trước.
Bên này, cuối cùng Châu ca cũng thực hiện xong hình phạt của mình, thằng bé thở hổn hển chạy về phía mẫu thân; tên mặt trên cổ mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
“Đây là thằng nhóc ngốc nghếch nhà ai, ta không quen!” Đường Tùng Niên mắng yêu.
Nguyễn Thị không dễ gì mới nén được tiếng cười, kéo Châu ca đến bên cạnh lau mồ hôi cho thằng bé.
Châu ca ngoan ngoãn ngẩng mặt cho mẫu thân lau, ánh mắt sáng rực, không chút mắc cỡ.
Hứa Quân Dao vừa áp chế con quỷ không an phận, vừa quay đầu nhìn Châu ca với khuôn mặt đỏ ửng vì múa hát, nàng nhớ lại trò hề lúc nãy của thằng bé thì không nhịn được bật cười, Đường Tùng Niên nghe thấy tiếng cười trong trẻo, êm tai của nữ nhi không nén được cong miệng cười, hắn cảm thấy tất cả trước mắt hắn đều tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi khiến hắn có thể bất chất tất cả để bảo vệ.
Sau một lát, cả nhà vào phòng, Nguyễn Thị tự tay rửa mặt cho nữ nhi, sau đó thay cho con bé một bộ đồ mới, còn Châu ca tự giác đi rửa mặt thay quần áo.
Khi thấy hai huynh muội bọn họ sạch sẽ tinh tươm, nhẹ nhàng khoan khoái ngồi trong phòng ăn điểm tâm, Đường Tùng Niên mới cất tiếng hỏi: “Không phải hai đứa bảo đi nhà Đình ca chơi sao? Sao về sớm thế?”
“Đình ca phải giúp cô của huynh ấy làm việc, không rảnh đâu!” Châu ca trả lời qua quýt.
Nguyễn Thị giải thích:” Hạ nương tử nhận công việc của Kỷ phủ, một nhà ba người thuê một gian phòng nhỏ trong kinh thành ở tạm, ban ngày nàng ấy đi Kỷ phủ dạy thêu, Phương tỷ ở nhà chăm lo việc nhà, Đình ca hiểu chuyện nên cũng giúp đỡ một tay.”
“Những đứa trẻ nhà nghèo đã biết quán xuyến việc nhà từ bé, cũng hiểu chuyện hơn hai đứa con của chứng ta.” Đường Tùng Niên nhấp ngụm trà nói.
Châu ca có chút không phục, những trong mồm nhét đầy điểm tâm, chỉ có thể hừ hừ vài tiếng tỏ ý không tán thành.
Hứa Quân Do không thèm để ý, hiểu chuyện hay không hiểu chuyện thì làm sao nào?! Nàng chẳng thèm để trong lòng, nàng chỉ bùi ngùi khi biết cuộc sống của Đại tướng quân khi còn nhỏ cũng chẳng tốt hơn sau này là bao.
Có lẽ là vì hắn chính là Thiên tướng giáng trần được trao trọng trách to lớn chăng?
Nàng cắn một miếng điểm tâm, miên man suy nghĩ vớ vẩn.
“Tam đệ, tam đệ đã về chưa?” Ngoài viện vang lên tiếng gọi của Đường Bách Niên, tay bưng ly trà của Đường Tùng Niên thoáng khựng lại, Nguyễn Thị ở cạnh nhẹ nhàng huých vai hắn, nhắc nhở: “Đại ca gọi chàng kìa!”
Đường Tùng Niên ‘ Ừm’ một tiếng, rũ ống tay áo, đứng dậy đi ra.
“Đại ca tìm đệ có