Sau khi đứng tại chỗ cười thêm trận nữa, hắn mới khép miệng giả vơ ho một tiếng, chắp tay sau lưng đi theo sau hai mẹ con vào phòng.
Trước trình độ đeo bám của tiểu nha đầu, Nguyễn Thị dở khóc dở cười, nàng sợ nếu mình bật cười thì mọi công sức dạy dỗ con bé trước đấy sẽ hoàn toàn đổ sông đổ biển, vì vậy nàng vẫn cố gắng nhịn lại, quay mặt đi chỗ khác để không nhìn thấy khuôn mặt tròn xoe đáng thương của con bé nữa.
Hứa Quân Dao là loại người một khi đã quyết tâm làm gì thì phải làm đến cùng.
Nếu nàng đã quyết định dây dưa với ‘ nữ nhân cương trực’ để biến nàng ấy quay về làm Bánh bao phu nhân như lúc đầu, thì nàng sẽ thi triển hết bản lĩnh của mình bằng cách bám riết lấy Nguyễn Thị giống như kẹo sừng trâu.
Trình độ đeo bám của tiểu nha đầu quả thực quá mức ghê gớm! Nguyễn Thị than thầm một câu trước khi tuyến phòng thủ của mình sắp bị nữ nhi phá vỡ.
May mắn thay, vào ngay lúc này Nguyễn Thị thấy Đường Tùng Niên đang bước vào phòng, nàng thấy mình như được đại xá, vội vàng tiến lên đón hắn, sau đó hết sức chuyên tâm giúp hắn rửa mặt, thay quần áo.
Loại chuyên tâm này của Nguyễn Thị tựa như trên đời không có gì hấp dẫn nàng hơn nam nhân trước mắt, lại tựa như nàng đang nhìn chằm chằm vào một đóa hoa trên người nam nhân.
Hứa Quân Dao không cam lòng khi thấy lực chú ý của Bánh bao phu nhân đều bị lão già thối cuỗm hết, nàng tức tối trợn mắt nhìn Đường Tùng Niên.
Lão già thối nhà ngươi chỉ giỏi làm hỏng chuyện tốt của bản cung thôi!
Mắt thấy thái độ của Bao phu nhân dần dần dịu lại, nàng nghĩ mình chỉ cần cố thêm chút nữa là có thể khiến nàng ấy hoàn toàn tan chảy; ai dè lúc này Đường Tùng Niên lại xuất hiện ở đây khiến cho Bánh bao phu nhân có thêm cơ hội lấy lại bình tĩnh, đồng thời làm bao nhiêu công sức của nàng đổ sông đổ biển.
Đường Tùng Niên cười ha ha khi thấy bộ dạng tức giận nhìn mình trợn mắt của tiểu nha đầu, hắn vươn tay chọc vào khuôn mặt đang phồng lên vì giận dỗi của con bé, sau đó lại bị tiểu nha đầu tức tối đẩy ra.
Hắn lại cười thêm trận nữa; sau khi cười xong hắn xoa đầu nữ nhi mặc cho con bé ra sức vùng vẫy, nhịn cười hỏi:” Bảo Nha làm gì chọc giận nương à? Nói nghe xem, để phụ thân còn biết mà xin nương cho con một cơ hội nữa.”
Hứa Quân Dao vốn có ý phớt lờ hắn, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại cảm thấy lão già thối thật sự có thể giúp được mình, nàng bèn ngẩng mặt nhích tới gần hắn, lén lút quan sát Nguyễn Thị, thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy vấn xụ xuống, nàng đành nói úp mở với Đường Tùng Niên:” Chuyện là con vô tình, thật sự con chỉ vô tình đập vỡ chậu hoa của bác gái thôi ạ.”
Ngừng một chút lại bổ sung thêm:” Ngay sau đó con đã giúp Tú Châu trồng lại khóm hoa đấy rồi ạ, còn giúp tỷ ấy đào rất nhiều đất.
Người xem, móng tay con vẫn dính đất đây nè!”
Nàng giơ mười đầu ngón tay ngắn tủi, mũm mĩm ra trước mặt Đường Tùng Niên để hắn xem, ánh mắt nàng thoáng liếc qua Nguyễn Thị nhưng thấy nàng ấy vẫn không có phản ứng gì thì không khỏi cảm thấy nản lòng.
Đường Tùng Niên cầm một ngón tay mũm mĩm của Hứa Quân Dao nhìn thật kĩ, trong móng tay quả nhiên vẫn còn dính ít đất, thấy thế hắn vội gọi Bích Văn mang nước đến, tự tay rửa sạch mười ngón tay cho nữ nhi.
“Sao con lại đánh vỡ chậu hoa của bác gái thế?” Đường Tùng Niên lau tay cho nữ nhi, cười hỏi.
“Là do con không cẩn thận ạ, chứ không vì cái gì khác đâu!” Hứa Quân Dao ỡm ờ nói cho qua.
Nguyễn Thị tức cười nói:”Sao con không nói với phụ thân con là do con không nghe lời nương lén lút đi nghịch roi, trong lúc chơi không cẩn thận nên quật trúng chậu hoa của bác gái, đến cả rễ cây cũng đứt luôn.”
Hứa Quân Dao lập tức nhìn nàng với gương mặt vô vùng đáng thương, chạy ‘bình bịch’ về phía nàng và nói:” Con không dám nữa đâu, sau này cũng không dám nữa.
Người đừng giận nữa mà, con thật sự không dám nữa đâu…”
Đường Tùng Niên phải mất một lúc để cười khi trông thấy bộ dạng cầu xin tha thứ của nữ nhi, sau đó hắn mới tiến lên vỗ nhẹ lên đầu con bé và thay con bé thuyết phục Nguyễn Thị:” Nếu con bé đã chân thành nhận sai rồi, chắc chắn sẽ không bao giờ tái phạm nữa, phu nhân hãy tha thứ cho con bé đi! Dẫu sao biết sai thì có thể sửa chữa, những người nhận thức được lỗi sai của mình cũng rất đáng quý.
Bảo Nha thấy ta nói có đúng không?”
“Đúng đúng đúng, phụ thân nói chí phải!” Hứa Quân Dao gật đầu như gà mổ thóc, bây giờ mới thấy lão già thối trông vừa mắt một chút.
Bực bội trong lòng Nguyễn Thị đã đầu hàng trước sự đeo bám của tiểu nha đầu từ lâu, bây giờ thấy phu quân lên tiếng nên cũng thuận theo hắn luôn.
Nàng véo má của con bé, nghiêm túc nói:” Thật sự không có lần sau nữa sao?”
“Không ạ, không có ạ.
Thật sự không có lần sau nữa đâu ạ!”
“Phải nghe lời nữa!?”
“Nghe ạ, nghe ạ.
Con sẽ cực kỳ ngoan ngoãn, nghe lời.”
Lúc này Nguyễn Thị mới hài lòng và yên tâm nở nụ cười.
Sau khi tùy mặt gửi lời và xác định được trời quang mây tạnh, Hứa quân Dao mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lập tức quyết định rèn sắt khi còn nóng, thi triển đủ loại làm nũng, láu lỉnh quấn quýt lấy Nguyễn thị khiến nàng ấy cười mãi không ngừng.
Giải quyết đâu ra đấy nàng cười càng thêm đắc ý làm lộ ra hai cái lúm đồng tiền.
Xem ra chỉ cần bản cung có lòng thì không người nào mà bản cung không giải quyết được!
Đường Tùng Niên mỉm cười nhìn hai mẹ con đang vui vẻ đùa giỡn, chợt nhớ đến chuyện thư đồng làm khuôn mặt của hắn lập tức nhuốm màu âu lo.
Tiểu nha đầu mềm mại ngọt ngào như này mà phải đưa vào cung không khác gì đang róc miếng thịt ở tim hắn!
Nhưng lệnh vua không thể làm trái, hắn không thể phụ lòng tốt của đối phương.
Huống hồ, tuy Ngũ công chúa chỉ là thứ xuất nhưng hề không giống với những vị trưởng công chúa khác, Ngũ công chúa từ nhỏ đã được Hoàng hậu đích thân nuôi dưỡng lại còn được cả Hoàng đế và Hoàng hậu hết mực nuông chiều.
Bệ hạ có thể chọn trúng nữ nhi của mình làm thư đồng cho Ngũ công chúa, ngoài lí do vừa ý tiểu nha đầu này ra, còn có ý muốn cho mình thể diện.
Nếu không hoàng thân quốc thích có nhiều bé gái tầm tuổi nữ nhi nhà mình như thế, hoàng thượng cần gì phải chọn tới người trong phủ của một Viên ngoại lang nhỏ bé như hắn.
Nguyễn Thị và hắn làm phu thê đã nhiều năm, làm sao lại không nhìn ra nỗi âu lo trong mắt hắn, nàng bèn tìm đại một lí do dụ nữ nhi ra ngoài, sau đó mới hỏi phu quân:” Chàng có chuyện phiền lòng sao?”
“Qủa thật không thể giấu được nàng cái gì.
Quả thật ta đang gặp phải một chuyện khó khăn, nhưng chuyện này không liên quan gì đến ta cả mà người liên quan chính là nữ nhi của chúng ta.” Đường Tùng Niên thở dài một tiếng.
“Liên quan tới Bảo Nha ư? Một đứa trẻ như con bé thì có chuyện gì để chàng phải phiền lòng chứ?” Nguyễn Thị kinh ngạc.
Đường Tùng Niên kể lại đầu đuôi ý tứ của Thiên hi đế cho nàng nghe.
Sau khi nghe xong cõi lòng Nguyễn Thị tràn đầy lo lắng.
Tiểu nha đầu lớn lên bên cạnh nàng, không có ai hiểu con bé hơn nàng cả.
Nữ nhi nàng ngoài mặt nhìn trông có vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nghe lời thế thôi; chứ thực chất con bé không sợ trời không sợ, không bao giờ để mình phải chịu thiệt.
“Năm đó lúc ở Kỷ phủ, Bảo Nha không hề có cơ hội gặp mặt điện hạ, làm sao điện hạ lại biết đến có bé?” Nàng cảm thấy khó hiểu nên hỏi.
“Tuy bệ hạ không ở đó, nhưng bên cạnh ba vị điện hạ luôn có không ít cung nữ đi theo, vì vậy mà mỗi cử chỉ tiếng nói, mỗi một hành động của bọn trẻ đều không giấu được bệ hạ.
Chắc chắn lúc đó Bảo Nha đã làm gì khiến cho bệ hạ nhớ mãi không quên, cho dù chuyện này đã qua lâu rồi nhưng người vẫn có thể nhớ ra con bé.” Đường Tùng Niên nói.
Nguyễn Thị nghe xong lấy làm kinh hãi:” Thật sự có người ở trong bóng tối quan sát ngôn hành cử chỉ của bọn trẻ ư? Nếu là như vậy thì Bảo Nha càng không thể đi.”
Đường Tùng Niên vỗ lên mù bàn tay của nàng, an ủi nói:”Nàng cứ yên tâm.
Nhiệm vụ của cung nhân không phải là nhìn trộm ngôn hành cử chỉ của các tiểu hoàng tử, bọn họ chỉ phụng chỉ hầu hạ, giống như nàng có những lúc cũng sẽ phân phó cho Bích Văn chăm sóc nữ nhi của chúng ta vậy, những lúc ấy Bích Văn đương nhiên cũng phải theo dõi sát sao mọi chuyện.”
Lúc này Nguyễn Thị mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng chỉ cần nghĩ đến nữ nhi phải vào cung thì vô cùng lưu luyến.
Nhưng Hứa Quân Dao lại vô cùng vui mừng khi biết mình phải vào cung làm thư đồng của công chúa.
Thấy bộ dạng vui mừng phấn khởi của nữ nhi, trong lòng Đường Tùng Niên và Nguyễn Thị đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tuy nói sau khi đưa vào cung có thể đón về ngay hôm đó, nhưng gần như cả ngày con bé đều không ở nhà.
Lúc nãy phu thê bọn họ còn lo lắng nghĩ từ nhỏ tiều nha đầu chưa từng rời xaa cha mẹ, có lẽ con bé sẽ không đồng ý; nhưng ai nghĩ đến kết quả lại bất ngờ như thế.
Hứa Quân Dao suýt nữa vui đến nỗi ngất đi. nàng còn tưởng rằng chuyện tốt như này sẽ không rơi trên đầu mình, không nghĩ tới quanh quẩn thế nào lại rơi trúng thật.
Chuyện tốt như vậy sao nàng không vui cho được! Nàng vui đến nỗi muốn xoay vài vòng ngay tại chỗ.
Ông trời cuối cùng cũng quan tâm đến bản cung một lần rồi!
Mấy ngày sau, ý chỉ của Hoàng hậu nương nương về việc chọn thư đồng cho các vị công chúa được truyền ra.
Thư đồng của bốn vị công chúa đều nằm trong dự liệu của triều thần; bốn vị tiểu cô nương ấy không phải huyện chủ thì cũng là khuê nữ trong phủ của công hầu trọng thần.
Duy chỉ có một ngoại lệ, chính là thư đồng của ngũ công chúa; tiểu cô nương đó không chỉ ít tuổi hơn ngũ công chúa, mà phụ thân con bé cũng chỉ là Viên ngoại lang của Lại bộ mà thôi.
Bọn họ còn nghe nói vị tiểu cô nương này do bệ hạ tự mình lựa chọn, kết hợp với địa vị của người cha, có vài triều thần nhạy bén khôn khéo trong triều đã bắt đầu suy nghĩ.
Xem ra vị Đường đại nhân này đã lọt vào mắt xanh của bệ hạ, nếu không bệ hạ sẽ không cất nhắc hắn như thế.
Bây giờ tuy hắn chỉ là một Viên ngoại lang cỏn con, nhưng tiền đồ sau này của hắn thì không thể lường được!
Vừa nghĩ như vậy, bọn họ vội phân phó phu nhân nhà mình phải cố gắng qua lại thân thiết với phu nhân của Đường Tùng Niên, bét nhất thì cũng đừng đắc tội với đối phương.
Phần lớn các vị phu nhân đều nghe theo lời căn dặn của phu quân.
Bên cạnh đó, cũng có một số vị phu nhân xuất thân cao quý không bằng lòng, bọn họ cho rằng phu quân nhà mình quyền cao chức trọng, tại sao phải hạ thấp thân phận tôn quý của mình để tạo quan hệ với phu nhân của một Viên ngoại lang bé nhỏ?
Ngay cả những vị phu nhân không có ý nghĩ này, nhưng khi khi bị phu quân nói phải qua lại thân thiết với phu nhân của Đường Tùng Niên thì trong lòng các nàng cũng có chút bất mãn.
Chỉ khi các nàng tiếp xúc với Nguyễn Thị, phát hiện ra đối phương là một nữ tử dịu dàng nhã nhặn, cử chỉ ân cần, xử sự rộng lượng không thích so đo tính toán thì thái độ không tình nguyện khi bị ‘ ép qua lại’ mới hoàn toàn biến mất.
Chung quy để có thể đạt được địa vị hiện tại, làm gì có ai không luyện cho mình một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh(*).
Ai thật lòng, ai xã giao, ai giả dối chỉ cần liếc mắt một cái là biết.
Dù không biết vị Đường phu nhân sau này sẽ biến thành người như thế nào, nhưng trước mắt chí ít cũng là người đáng để kết giao.
(*) Đôi mắt màu vàng của Tôn ngộ không đó mí bà.
Kể từ đó, mỗi ngày Nguyễn Thị đều vô cùng bận rộn với việc giao thiệp xã giao, khiến cho Lý Thị của đại phòng thấy mà đố kị không thôi.
Khi tin tức Hứa Quân Dao vào cung làm thư đồng của công chúa được truyền ra, Lý Thị ghen tị đến nỗi mặt mày vặn vẹo.
Nhưng nàng ta cũng không hề hồ đồ, biết hiện giờ tam phòng đã không giống trước kia, không chỉ có Đường Tùng Niên, ngay cả Đường Quân Dao cũng không thể xem thường.
Nàng ta hít vào một hơi thật sâu, gọi nữ nhi đến và dặn dò:” Sau này lúc gặp tam muội, con không được phớt lờ người ta nữa mà phải nghĩ cách gần gũi với con bé.
Đường Quân Du sáu tuổi nghe nương nói thế thì mặt dài ra, không vui nói:” Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào đâu mà bắt con phải thân thiết với muội ấy?”
“Con bé thối tha này, nếu sau này con chỉ muốn kết giao với mấy cô nương nhà nghèo địa vị thấp, toàn ăn thừa mặc thừa của người khác.
Rồi trơ mắt nhìn tam muội vào hoàng cung nguy nga tráng lệ kết bạn với công chúa, quận chúa cùng những vị thiên kim tiểu thư khác; thì con cứ lạnh mặt với con bé đi!” Lý Thị tức giận, trừng mắt nhìn nữ nhi.
Tuy Đường Quân Du vẫn tương đối không bằng lòng, nhưng vừa nghe nương mình nói thế, nghĩ lại thấy nếu tất cả đều giống như những gì nương nói….chỉ vừa nghĩ thôi nàng đã cảm thấy khó mà chấp nhận nổi.
“Nhưng chỉ cần tam muội có cái gì thì tam thẩm đều cho người mang sang tặng con cái đó!” Con bé vẫn không cam tâm.
Nguyễn Thị tính tình ôn hòa, nàng ấy đối xử rất tốt với mấy đứa trẻ của đại phòng, hễ có thứ gì tốt đều mang sang cho bọn trẻ, cho nên Đường Quân Du mới nói như vậy.
Lý Thị cười nhạt:” Chẳng lẽ con cho rằng tam thẩm của con có đồ gì tốt, đều cho con trước mà không cho nữ nhi của chính mình trước sao? Đúng là con bé ngốc nghếch, con nghĩ có thể dựa vào bố thí của người khác đến bao giờ?”
Đường Quân Du lung túng không dám nhiều lời, nhưng trong lòng con bé ngày càng không muốn thấy đứa em gái mà mình buộc phải tỏ ra thân thiện.
Tronng phủ, từ Vương Thị đến nhưng thị nữ như Bích Văn, Thúy Văn, không ai không lo lắng về việc Hứa Quân Dao sắp vào cung.
Trong số đó, đặc biệt là Vương Thị và Nguyễn Thị, các nàng vừa sợ con bé không hiểu chuyện mà xúc phạm với quý nhân, vừa sợ con bé ở không quen sẽ làm loạn đòi về nhà; nói chung khả năng nào các nàng cũng nghĩ đến, càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
Đường Tùng Niên đành phải truyền lại ý của Thiên Hi đế cho các nàng.
Thật ra thư đồng chỉ là tìm bạn để chơi cùng Ngũ công chúa vừa tròn sáu tuổi mà thôi, hơn nữa nha đầu nhà mình còn nhỏ tuổi nhất, chắc chắn bệ hạ và hoàng hậu sẽ khoan dung với con bé