Ngôn Vũ dùng sức cắn khăn tay, khuôn mặt u oán nhìn người nào đó đang hưng phấn đến nỗi hai mắt lấp lánh, khuôn mặt ửng hồng phơi phới.
Giả dối, thế mà ngươi còn nói thích A Vũ! Giả dối, tất cả đều là giả dối, đồ xấu xa!
Mãi cho đến khi bóng dáng của Hạ Thiệu Đình hòa vào dòng người và biến mất, Hứa Quân Dao mới thở một hơi thật dài, hết xoa khuôn mặt, chỉnh mái tóc dài lại sửa sang lại quần áo, sau đó mới nhìn Châu ca nở một nụ cười dè dặt: “Xong rồi, chúng ta quay về thôi!”
Châu ca: “….”
Cái bản lĩnh trở mặt này….
Hắn không nhịn được bèn hỏi: “Muội nhiều năm rồi chưa từng gặp Châu ca, lúc nãy chỉ lướt qua sao đã nhận định tiểu tướng bên cạnh bệ hạ chính là huynh ấy?”
“Là huynh ấy, chắn chắn không sai, chính là huynh ấy, muối nói phải là phải!” Hứa Quân Dao trả lời chắc như đinh đóng cột.
Châu ca hừ một tiếng, mặt đầy ghét bỏ: ” Lúc nãy muội la hét ầm ĩ đã đủ mất mặt rồi, nếu còn hét sai người thì da mặt cũng đường dùng nữa!”
Hứa Quân Dao hết sức đắc ý:” Yên tâm, yên tâm.
Huynh tin muội đi, chắc chắn không sai đâu! Thị lực của muội tốt lắm đó!”
Châu ca cũng lười nói với nàng, dù gọi sai người thì người mất mặt cũng không phải mình.
“Hừ, nhìn Đình ca thì thị lực tốt lắm, còn nhìn A Vũ thì như bị mù!” Ngôn Vũ bay bên cạnh này nói một cách đầy bất mãn, trong lòng tràn đầy trách móc.
Không công bằng, không công bằng gì cả!
Hứa Quân Dao giả bộ không nghe tiếng gì cả, dẫn đầu mọi người bước ra khỏi phòng.
Ngôn Vũ đi sát bên cạnh nàng, nàng ta một bên tránh khách khứa, một bên dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Hứa Quân Dao.
Ban đầu, Châu ca thong thả đi phía sau muội muội, nhưng khi nhìn thấy khách của tửu lầu ngày càng đông, hắn nhanh chân tiến lên che chở cho nàng, để tránh người khác đụng vào.
Hứa Quân Dao chú ý đến hành động che chở mình của hắn, nàng không khỏi giật mình. Sau giây lát, nàng rủ mắt xuống, khuôn mặt giương lên một độ cong xinh đẹp.
Huynh muội hai người đi ra khỏi tửu lầu, sau khi người đi đường thưa dần, Châu ca mới lặng lẽ thu tay về, sau đó học theo dáng vẻ của Đường Tùng Niên, chắp tay sau lưng ung dung đi phía sau muội muội.
Dẫu sao hiếm lắm mới có một lần ra ngoài, Hứa Quân Dao cũng không vội về phủ, nàng vui vẻ đi ngắm nghía đây đó trên đường.
Khi đi tới một sạp bán mặt nạ, cầm một cái mặt nạ Thần Chung Quỳ (**) rồi đeo lên mặt, sau đó nhân lúc Châu ca không chú ý đột nhiên quay mặt lại dọa hắn giật bắn mình.
Thấy thiếu niên trước mặt luôn thích giả vẻ bình tĩnh, nay lại sợ tới mức nhảy cẫng lên, nàng bụm miệng cười khúc khích.
Ngôn Vũ ở bên cạnh cũng cười cong cả eo, trong lúc bất cẩn đã lỡ để người gánh hàng rong đi xuyên qua nguời mình; nàng ta buồn bực chống nạnh, nhìn theo bóng dáng đã đi xa của người gánh hàng rong, mắng: “Đáng ghét chết mất! Sao ngươi đi đường mà khong chịu nhìn đường thế hả! Không biết xấu hổ chút nào hả?! Cứ thế mà xuyên thẳng qua người ta! Đáng ghét, thật sự đáng ghét!”
Châu ca bị muội muội cười đến nỗi cả người không được tự nhiên, hắn tức giận trừng mắt nhìn nàng, cướp lấy chiếc mặt nạ trong tay nàng trả lại cho ông chủ.
Hứa Quân Dao cười hi hi đi đến bên cạnh chàng thiêu niên đang nghiêm mặt: “Huynh giận rồi à? Nam tử hán đại trượng phu sẽ không nhỏ nhen như thế chứ? Muội chỉ muốn đùa huynh một chút thôi mà”.
Châu ca hừ một tiếng: “Muội còn định đi dạo đến bao giờ? Về muộn nương sẽ tức giận đấy, lúc đấy ta sẽ chống mắt lên xem muội làm thế nào!”
“Vội cái gì mà vội, giờ còn sớm mà! Này, muội ra kia nhìn chút nhé”.
Hứa Quân Dao níu cổ tay áo của hắn rồi chạy đến phía đang náo nhiệt phía trước.
“Ô kìa, ngươi chạy nhanh như thế làm cái gì? Người ta sắp chạy không kịp rồi! Ô kìa ô kìa đừng qua đây, đừng qua đấy, sắp đụng vào bả vai của ta rồi đấy! Ai ui đáng ghét, lại xuyên qua người ta nữa rồi.
Tránh ra tránh ra tránh ra, đòn gánh của ngươi sắp quẹt vào tay ta rồi, phù…Nguy hiểm quá đi! Lại tới nữa, lại tới nữa.
Ta đã bảo các ngươi đi đường phải nhìn đường rồi mà! Sao lúc nào cũng đi xuyên qua người của ta vậy! Dao Dao đợi ta với…..”
Ngôn Vũ tránh trái tránh phải đuổi theo đôi huynh muội, nhưng trên đường người đến người đi tấp nập, nàng ta né được cái này nhưng không kịp chú ý để né cái kia.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có hết người này đến người khác đi xuyên qua người của nàng ta, khiến nàng ta vừa thẹn vừa tức, giẫm chân giận dỗi, trong lúc không chú ý lại bị một đám trẻ đang chơi trò đuổi bắt chạy xuyên qua người.
Hứa Quân Dao quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói của nàng ta, nhìn thấy sự xấu hổ của Ngôn Vũ khi không thể tránh khỏi hành động đi xuyên qua thân mình của những người xung quanh, Hứa Quân Dao suýt thì bật cười thành tiếng.
Cái đồ ngốc kia, nếu xét từ phương diện khác nếu nàng ta làm quỷ mà ngốc được đến mức độ đấy, thì cũng được coi là một loại bản lĩnh rồi nhỉ?
“Vị cô nương này, bần đạo thấy cốt cách của cô kỳ diệu tinh tế, chính là đại phú đại quý, mệnh cách phúc thọ song toàn, chỉ tiếc mệnh phạm sát tinh, nếu không kịp thời hóa giải, sợ rằng cuộc đời sẽ trải qua nhiều trắc trở.” Đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy một nam tử mặc đạo bào trắng muốt, trên đạo bào thêu ba chữ lớn ‘Tái Thần Tiên’ đang nhìn mình.
“Ngươi đang nói với ta sao?” Nàng chỉ chóp mũi mình hỏi.
“Đúng vậy, cô nương có muốn mua một lá bùa hộ mệnh không? Bùa hộ mệnh này của bần đạo không những có thể xua trừ tà cản sát, mùa hè còn có thể đuổi muỗi, rắn và kiến; mùa đông có thể xua hàn giữ ấm.
Chỉ cần mười văn tiền, đã mua tuyệt đối không chịu thiệt, đã mua tuyệt đối không bị lừa”.
“Có chiếc bùa này của bần đạo, thì đời này của cô nương có thể gặp giữ hóa lành, mọi chuyện thuận lợi, tai họa tà khí không thể lại gần.
Cô nương thấy thế nào? Có muốn mua mấy cái không?” Người kia vê chòm râu, hỏi một cách đầy mong chờ.
Hứa Quân Dao buồn cười, biết mình găp phải lừa đảo giang hồ, đang muốn cười đối phương vài câu thì chợt thấy Ngôn Vũ đang đi về phía này rụt cổ lại, có vẻ hơi sợ hãi trốn sau người Châu ca với khuôn mặt bất lực; thỉnh thoảng còn lộ ra nửa khuôn mặt, lén lút nhìn về phía Tái Thần Tiên.
Nàng suy tư, cầm một lá bùa trên sạp hàng, giả bộ nghiêm túc lật nhìn vài cái, sau đó hỏi: “Chỗ này của ngươi chỉ có mỗi bùa hộ thân thôi hả?”
“Không không không, chỗ này của bần đạo bùa gì cũng có: trị chứng khóc đêm của trẻ nhỏ, đấu dế bao thắng, trị đau răng, tránh nước, phòng cháy, chúc thuận buồn xuôi gió….Chỉ có cái cô không nghĩ tới, chứ không có gì mà bần đạo không vẽ được cả.” Tái Thần Tiên tràn đầy tự tin trả lời.
Khóe miệng Hứa Quân Dao giật giật, còn chưa kịp nói gì thì Châu ca đã cau mày kéo cổ tay áo nàng: “Đừng tin hắn nói nhảm, chúng ta đi thôi!”
“Trời ơi, vị tiểu ca này nói sai rồi nhé, bần đạo không phải lừa đảo giang hồ đâu, bần đạo có học vấn thật sự đấy, ngươi đừng có mà không tin nha.” Tái Thần Tiên bất mãn.
Hứa Quân Dao kéo bàn tay Châu ca đang kéo cổ tay áo của mình ra, nhìn Tái Thần Tiên nói: “Mấy thứ trước đấy ta đều hiểu rõ, nhưng cách dùng của lá bùa chúc thuận buồm xuôi gió là gì?”
“Tiểu cô nương ở trong nhà nên không hiểu là phải, cái này á, cũng có người gọi nó là bùa làm an hồn, người nhắm mắt, hai chân duỗi thẳng là đi rồi, vậy nên mới gọi là chúc thuận buồm xuôi gió.” Tái Thần Tiên gật gù đắc ý nói.
Hứa Quân Dao: “….”
Được thôi, nàng cũng rất muốn chúc hắn thuận buồm xuôi gió.
Nàng làm như không chú ý tới Châu ca đang ở bên cạnh, nhìn Ngôn Vũ đang đứng phía xa để tránh Tái Thần Tiên, nàng nghĩ một lát, rồi nói: “Những cái bùa này, mỗi loại ta đều lấy một cái.”
“Ôi chao, cô nương đúng là có con mắt tinh tường! Chả trách ông trời lại hậu ái cô như vậy, cho cô một đời địa phú đại quý, phúc thọ song toàn con cháu đầy nhà”.Tái Thần Tiên vui sướng đưa cho nàng một đống bùa, sau cùng còn đưa cho nàng một tấm bùa hộ mệnh.
Hắn cười hi hi đếm ngân lượng mà Châu ca đưa cho mình với vẻ mặt bất lực: “Lá này là quà tặng, lần tới nếu như cô nương cần, cứ việc đến tìm bần đạo.”
Hứa Quân Dao cười, thuận miệng nói ‘được’; sau đó lên đường quay về phủ trong tiếng trách móc của Châu ca.
“Sao muội lại tin tên lừa đảo giang hồ kia? Uổng công muội lớn lên trông thông minh như vậy!” Là giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Châu ca.
“Đúng đấy, đúng đúng.
Lừa đảo giang hồ không thể tin!” Ngôn Vũ gật đầu phụ họa.
Hứa Quân Dao cười nói: “Hồi bé huynh còn học theo bà đồng gọi hồn cho người ta, bây giờ muội mua mấy lá bùa sao lại không được chứ?”
“Nói năng bậy bạ! Nha đầu thối nhà muội lúc nào cũng bôi nhọ danh tiếng của ta!” Châu ca kiên quyết không chịu thừa nhận mình đã từng làm những chuyện ngu ngốc như thế, chắc chắn là do con nhóc xấu xa này bịa chuyện lừa mình, dù sao nha đầu này thích nhất là nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc.
Hứa Quân Dao nhìn biểu cảm ‘Ta không dễ lừa vậy đâu’ của Châu ca khi bị mình đùa bỡn, cuối cùng cũng nhịn không nổi mà phì cười.
Trên lầu hai của một ngôi nhà nào đó, Phương Nghi nhẹ nhàng dẩy mành cửa a, nhìn theo ngự giá đã đi xa với vẻ mặt tràn đầy lo lắng, lông mày nhíu chặt lại.
Không ngờ răng quân đội của Đại Tề lại dũng mãnh như vậy, hơn nữa nàng ta cũng không nghĩ đến giữa đường sẽ đánh ra một Trình Giảo Kim(*), hắn chẳng những giúp Thiên Hi đế thoát được một kiếp, còn bắt sống người của nàng.
Hiện nay, Tây Địch cúi đầu xưng thần với Đại Tề, khiến cho công việc kinh doanh nhiều năm của các nàng ở Tây Địch đã hoàn toàn bị phá hủy
(*) Trình Giảo Kim: Là một đại tướng, công thần khai quốc nhà Đường.
Giỏi võ lắm nha.
Chỉ có một việc đáng được ăn mừng là các nàng không đầu tư quá nhiều nhân lực vào Tây Địch, nên không đến nông nỗi đại thương nguyên khí.
Sau này chỉ cần làm việc cẩn trọng hơn, cũng cần phải chú ý đến an toàn của cháu nàng nhiều hơn.
“Chủ tử, thằng nhóc bên cạnh Thiên Hi đế chính là người đã cứu hắn, giết chết vương tử Tây Địch và bắt sống Dịch đại ca.” Một nam tử có thân hình gầy đét đứng sau nàng, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hắn? Ngươi còn mặt mũi mà nói câu đấy hả, một đống người như thế mà ngay cả một đứa trẻ cũng không đối phó được, ta cần các ngươi có tác dụng gì!” Trong mắt Phương Nghi hiện lên sự tàn nhẫn.
Đúng là một đám ăn hại, nếu không phải bây giờ đang là lúc cần người, nàng chắc chắn sẽ….
Nàng ta cố gắng áp xuống lửa giận trong lòng: “Bây giờ hắn đã lập được đại công, đang là lúc được nhiều người chú ý, các ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không xảy ra chuyện gì ai cũng không cứu nổi các ngươi đâu.”
“Chủ tử yên tâm, thuộc hạ đã rõ.” Tuy người kia không cam lòng, nhưng vẫn thấp giọng đồng ý.
————-
Triều đình đại thắng, Tây Địch cúi đầu xưng thần; triều đình và dân chúng trong cung lần ngoài cung đều vui mừng phấn khởi.
Trong cung vì chuyện này mà thiết yến mừng công, lấy bình phong tinh xảo để ngăn cách chỗ ngồi của nam nữ.
Hứa Quân Dao là thư đồng của Ngũ công chúa nên cũng được tới tham dự cùng Ngũ công chúa.
Chỉ cần nghĩ đến có thể nhìn thấy thiếu niên anh trăng tướng quân của nàng, thì trong lòng nàng lại rạo rực không thôi.
Yến hội vừa mới mắt đầu, Thiên Hi đế đã luận công chuyến đi chinh phạt phía Tây lần này.
Hạ Thiệu Đình có công cứu giá, tiêu diệt địch, bắt sống mật thám; dựa vào ba đại công này mà phong cho hắn làm Định Viễn tướng quân.
Mặc dù các quần thần kinh ngạc vì thấy tuổi hắn còn quá nhỏ, nhưng vì hắn đã lập được công lai nên cũng không dám xen vào nửa lời.
Nếu thật sự phải bàn về vấn đề này, thì chỉ một công cứu giá thôi đã đủ ngang bằng với công lao của những người khác.
Định Viễn tướng quân.
Đời trước lúc mới bắt đầu Đình ca cũng được phong làm Định Viễn tướng quân.
Hứa Quân Dao nhếch môi cười đắc ý, làm lộ ra hai cái lúm đồng tiền, Ngũ công chúa thấy thế thì nhanh tay lẹ mắt dí vào luôn.
“Tiểu Đường Đường đang vui cái gì vậy?” Ngũ công chúa cười hỏi.
“Không có gì”.
Hứa Quân Dao không tiện nói cho nàng ta biết lí do thật sự.
Ngũ công chúa không để tâm, bỗng nhiên che miệng cười, đến gần tai nàng thì thầm: “Nghe nói vị Định Viễn tướng quân này còn chưa đầy mười tám tuổi.
Tuổi hắn chỉ xấp xỉ với Tứ hoàng tỷ, Gia Bình huyện chủ và Trịnh Nghiên thôi.
Muội đoán xem, liệu các nàng có nhìn trúng hắn không nhỉ? Song sau đó sẽ đánh nhau vì hắn.
Tiếc là Tam hoàng tỷ đã định hồn, nếu không đây sẽ là trận hỗn chiến của bốn người, nghĩ thôi đã thấy đặc sắc.”
Hứa Quân Dao cạn lời nhìn chủ nhân chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn của mình.
Đình ca còn lâu mới nhìn trúng các nàng, các nàng cũng chẳng xứng với Đình ca đâu.
Bên ngoài bình phong, Thiên Hi đế thấy vẻ mặt thờ ơ của thiếu niên, hắn làm ngơ trước tất cả những ánh mắt tò mò, ngạc nhiên hay tìm tòi đang đổ dồn vào mình; hắn chỉ lịch sự gật đầu và nói ‘đa tạ’ với những quần thần đến chúc mừng mình; Thiên Hi đế hết nói nổi, lắc đầu nhìn Hạ Thiệu Đình đầy bất lực.
Hắn xem như đã nhìn ra, thằng nhóc này thật sự chẳng quan tâm đến thứ gì cả, tưởng chừng như đã đến mức vô dục vô cầu.
Nhưng có một điểm rất tốt đó là nếu như hắn đã đồng ý chuyện gì, sẽ dốc hết khả năng của mình để hoàn thành.
Ví như hắn đã đồng ý với mình sẽ chăm chỉ nghiên cứu và học tập binh pháp, sau đó hắn thật sự đã tìm về một đống binh pháp cứ rảnh là lại mang ra nghiên cứu tìm tòi, thực sự nghiên túc thực hiện lời hứa của mình.
Khuôn mặt hờ hững của Hạ Thiệu Đình cuối cùng cũng lộ vẻ xúc động khi nhìn thấy một gương mặt qurn thuộc.
Trong đám quan văn, Đường Tùng Niên gật đầu mỉm cười nhìn hắn, sau