Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi Ngũ công chúa hay không mà Hứa Quân Dao chợt nghĩ: Cũng đúng đấy! Nếu hôm đó Đình ca cứu mình chẳng phải là giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân hay sao? Giống như đời trước vậy.
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, nàng đã vội vàng nén nó xuống.
Tình huống hôm đó không giống với đời trước, không thể nhập một mà nói.
“…..Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân không có gì để báo đáp, nguyện lấy thân báo đáp.
Nào biết giữa đường nhảy ra một bọn đầu trâu mặt ngựa, hai người trải qua chín chín tám mốt khó khăn, tình cảm ngày càng sâu đậm, cho đến khi tình yêu còn kiên cố hơn vàng, hẹn thề sống chết có nhau; cuối cùng người xấu phải chịu báo ứng, anh hùng và mỹ nhân sống hạnh phúc từ đây.
Phát triển như vậy mới phù hợp với nội dung của tiểu thuyết chứ! Các ngươi tùy tiện thay đổi nội dung sẽ bị ngàn vạn độc giả đập thành quả hồng đấy, ta nói cho mà biết!” Ngũ công chúa vừa tức vừa bất bình nói.
“Đúng đúng đúng!” Ngôn Vũ liên tục gật đầu như giã tỏi, nhưng lúc sau đã bừng tỉnh: “Hở? Không đúng! Còn lâu tình yêu của Dao Dao với Đình ca mới quý hơn vàng, hai bọn họ còn lâu mới hẹn thề sống chết có nhau! Dao Dao là của ta, là của ta!”
Ngũ công chúa đương nhiên không nghe thấy lời nói của nàng ta, nàng còn đang lải nhải liên mồm.
Ngôn Vũ không phục, học theo dáng vẻ chống nạnh và phản bác từng câu của nàng ta.
Mặt Hứa Quân Dao tràn đầy bất lực nhìn một người một quỷ, nhân lúc Ngũ công chúa nói tới mức khát khô cả họng, nàng ân cần đưa cho nàng ta chén trà ấm, sau đó lại vỗ lên mặt Ngôn Vũ để trấn an, làm cho Ngôn Vũ đang tức giận bình tình trở lại.
Ngôn Vũ sờ khuôn mặt một các mãn nguyện, vui mừng đến nỗi bay vòng quay nàng vài vòng, sau đó ngồi ngoan ngoãn một bên và ngâm nga một bài hát khôngbiết tên.
Ngũ công chúa tu liên tục mấy hớp trà, sau khi thở một thật dài mới cất giọng nói tiếp: “Mấy hôm muội không vào cung, không biết trong cung xảy ra bao nhiêu chuyện.
Ta đang nghĩ xem có nên gửi thư cho muội không, để muội ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm nữa rồi hẵng tiến cung, đỡ phải dính thị phi trong cung.”
Hứa Quân Dao nghĩ rồi hỏi: “Mấy hôm nay trong cung xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lúc đầu, chỗ Bành lương đệ mất vật gì quý giá í, không biết làm sao chuyện này lại kinh động đến chỗ phụ hoàng, phụ hoàng bèn sai người đi tra rõ.
Mang rất nhiều người từ Đông Cung đi thẩm vấn, sau lại không biết làm thế nào mà tra ra cung Tây Khánh, dì Mục hốt hoảng lo sợ mấy ngày, nhưng lại không gặp được phụ hoàng, cuối cùng không biết phải làm sao đành dẫn Tam tỷ tỷ đến tìm ta hỏi thăm tin tức.”
“Làm sao ta biết chuyện gì xảy ra chứ? Thế nên ta mới nói là mình không rõ.
Trong lòng Tam hoàng tỷ không vui, nói ta nhỏ nhen không muốn thấy nàng sống tốt.
Nói gì vậy chứ? Sao ta không muốn thấy tỷ ấy sống tốt chứ? Dì Mục thì ở bên cạnh lau nước mắt, nàng nói năm đó trước khi mẫu phi ta lâm chung không yên tâm nhất chính là hai tỷ muội chúng ta, mẫu phi ta ba lần bảy lượt dặn người làm dì như nàng phải giúp nàng chăm sóc chúng ta.”
Nói đến đây, Ngũ công chúa thở dài nặng nề, ôm mặt buồn rầu.
Hiếm lắm mới thấy cô nương ngốc luôn lạc quan buồn rầu thế này, Hứa Quân Dao không khỏi bật cười, đồng thời cũng tưởng tưởng được hoàn cảnh lúc đấy.
Mục Chiêu Nghi sợ liên lụy đến bản thân, như khổ nỗi không thể diện kiến vua để bày tỏ sự trong sạch của mình, vì vậy mới tìm đến Ngũ công chúa.
Nhưng mà có một điều Hứa Quân Dao hiểu rõ hơn Ngũ công chúa, vật quý giá mà Bành lương đệ Đông Cung làm mất chỉ là cái cớ để bệ hạ điều tra kỹ lưỡng Đông Cung.
Sau đó lại điều tra đến cung Tây Khánh, xem ra sự xuất hiện của Đồ Y ở cung Tây Khánh đã bị hoài nghi, cũng không biết Phương Nghi có thể thoát được một kiếp lần này hay không.
Nàng híp mắt, âm thầm chờ đợi, chờ đợi Phương Nghi sẽ làm thế nào để phá giải hoàn cảnh gay go trước mắt.
“……Còn có Thái tử hoàng huynh nữa, huynh ấy vì chuyện này mà làm ầm lên mấy lần, còn nói chuyện này là do Tam hoàng huynh cố tình vu khống và nhắm vào Đông Cung; Tam hoàng huynh kêu oan, phụ hoàng thấy thế quở Thái tử hoàng huynh một trận, Thái tử hoàng huynh ở trước mặt phụ hoàng không dám nói gì cả, lúc đi ra cả mặt đều đen.
Sau khi mẫu hậu biết mặc dù người không nói gì cả, nhưng ta biết trong lòng người khí chịu lắm, chuyện của Đông cung đã khiến nàng ăn ít hơn trước rất nhiều, nay cứ hở ra một cái là phải ứng phó với dì Mục, nàng ta cứ suốt ngày đến trước mặt người khóc lóc kể lể.”Ngũ công chúa than thở.
Hứa Quân Dao cũng không biết nên an ủi nàng thế nào.
Bời vì nàng biết cuộc tranh đấu giữa Thái Tử và Tương vương sau này sẽ ngày càng kịch liệt hơn.
Đời trước, sau khi Hoàng hậu chết, cuộc tranh đấu giữa hai người bước vào giai đoạn căng thẳng nhất, Thái tử nhiều lần phạm sai lần trong các việc hệ trọng của triều đình, đạo đức cá nhân cũng có nhiều thiếu sót.
Sau này không biết hắn đã bị người nào khiêu khích, vậy mà lại có ý đồ bức vua thoái vị, cuối cùng Thái Tông hoàng đế đã hạ chỉ phế bỏ ngôi vị Thái tử của hắn.
Còn Tương Vương, sau khi Thái Tử bị phế hắn là người có tiếng nói lớn nhất, triều đình và dân chúng ai cũng tưởng rằng Thái Tông hoàng đế sẽ sắc lập hắn làm Tân Thái tử, nhưng ai ngờ cuối cùng Dự Vương là lại người được đi lên vị trí Thái tử.
Dựa vào thân phận của nàng ở đời trước thì không thể nào biết được bên trong xảy ra chuyện gì mà khiến cho Thái Tông hoàng đế bỏ qua Tương vương rồi chọn Dự vương.
Sau này, tuy nàng đã có khả năng diều tra rõ nội tình nhưng đã không còn cái suy nghĩ như vậy nữa.
Đương nhiên, đời này nàng cũng chưa từng nghĩ đến sẽ can thiệp và cuộc tranh đấu giữa hai huynh đệ hoàng hia.
Ngũ công chúa lại vui vẻ trở lại: “Nhưng mà hôm qua Thái tử hoàng huynh và Tam hoàng huynh lại làm lành rồi, hai người còn đến trước mặt mẫu hậu nhận sai và ăn cơm trưa cùng mẫu hậu nữa.”
Hứa Quân Dao lại không nghĩ thế.
Hai người kia làm sao có thể bắt tay làm hòa được, e rằng là do áp lực của bệ hạ đã bức bách bọn họ nên hai người đó phải tạm thời nhẫn nại mà thôi.
Đặc biệt là Thái tử, hắn đã bất mãn vì bệ hạ thiên vị Tương vương từ lâu, mấy năm nay hai người đã tranh cãi vài lần, khúc mắc giữa hai bên ngày càng sâu sắc, làm sao có thể dễ dàng tháo gỡ được?
Song, nàng sẽ không nói những điều này cho Ngũ công chúa, nếu đã biết hết thảy đều không tháo gỡ được, nàng cần gì nói ra để làm cô nương ngốc nghếch này càng thêm lo lắng trong vô ích.
“Như vậy thì tốt, Hoàng hậu nương nương có thể yên tâm được rồi, tỷ cũng không cần lo lắng nữa.” Nàng khẽ mỉm cười nói.
Ngũ công chúa cười tít cả mắt, vừa nhìn đã biết là tâm trạng đang rất tốt.
“Công chúa, Dự vương điện hạ đến rồi.” Bỗng có cung nữ tiến vào bẩm báo.
“Ngũ hoàng huynh hả? Mau mời huynh ấy vào đi.”
Vừa dứt lời, đã thấy Dự vương đang bước về phía này: “Quân Dao muội muội, vết thương trên người muội đã khỏi chưa?”
Hứa Quân Dao không nghĩ tới câu đầu tiên khi hắn tiến vào là hỏi mình, còn chưa kịp trả lời thì Ngũ công chúa đã làm bộ giận dỗi nói: “Hứ! Ta còn đang nghĩ, đang yên lành sao huynh lại đến chỗ ta, hóa ra là có dụng ý khác!”
Dự vương cầu xin tha thứ: “Không phải ý này, ta vừa mới ở chỗ Tam hoàng huynh về, đi qua chỗ muội thì nghe nói Quân Dao muội muội cũng ở đây, nhớ tới mấy ngày trước muội ấy bị thương do con ngựa hoảng sợ, vì thế ta mới vào đây hỏi thăm vài câu.”
Hứa Quân dao cười nói: “Làm phiền điện hạ nhớ dến, vốn không có bị thương, chẳng qua cha mẹ không yên tâm, bảo ta cứ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, nhưng không nghĩ rằng lại khiến điện hạ hiểu nhầm.”
Lúc này Dự vương thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Vậy là tốt rồi, không bị thương thì tốt, không bị thương thì tốt.”
Từ lúc hắn bước chân vào phòng, Ngôn Vũ vốn đang ngoan ngoãn ngồi ở một bên chợt đứng dậy, nàng ta bay thẳng đến trước mặt hắn, tức giận trừng mắt nhìn hắn, song nghĩ đối phương không nhìn thấy mình bèn thổi mạnh mấy hơi lạnh vào cổ hắn.
Nào ngờ dùng sức quá mạnh, lúc Hứa Quân dao nhìn sang thì thấy nàng ta đang nhe răng nhếch mép xoa hai má, bộ dáng nhìn trông khôi hài làm sao, Hứa Quân Dao không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ngôn Vũ nhạy bén phát hiện ra ý cười trên mặt nàng, nàng ta vừa tức giận vừa tủi thân bĩu môi.
Nàng ta nghĩ một lát vẫn thấy không cam lòng, vì thế bay tới bay lui xung quanh Dự vương, không ngừng lấy khăn quạt từng làn gió lạnh vào cổ hắn, như thể muốn trả thù đối phương vì đã đánh vào lòng bàn mình trong giấc mơ.
Hứa Quân Dao nhìn mà thấy vừa bất lực vừa buồn cười, vào lúc nàng đang định ngăn cản hành động ấu trĩ của nàng ta thì bỗng nhiên nàng ta dừng lại, đôi lông mày cau lại nhìn chằm chằm Dự vương, nét mặt khó hiểu ban đầu dần trở nên mờ mịt.
Hô hấp của nàng nghẹn lại trong giây lát.
Chẳng lẽ con quỷ ngốc nghếch này nhớ ra cái gì ư? Liên quan đến Dự vương, hay liên quan đến chính mình?
Dự vương không biết có một con quỷ đang nhìn mình chòng chọc, khi Ngũ công chúa kéo hắn xin chỉ bảo cách chơi cờ, mặc dù hắn kiên nhẫn trả lời nhưng ánh mắt vẫn luôn không tự chủ được mà nhìn về phía bên cạnh Hứa Quân Dao.
Hứa Quân Dao phát hiện ra ánh mắt của hắn thì nhanh chóng thu hồi lại dáng vẻ đã bị Ngôn Vũ làm loạn, nhân lúc hắn lén lút nhìn lại lần nữa, nàng bèn ngước mắt lên và nở một nụ cười ngọt ngào với hắn.
Dự vương lòng dạ rối bời quay mặt đi chỗ khác, sau một thoáng phiền muội và suy nghĩ, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được quay mặt lại, đập vào mắt hắn vẫn là khuôn mặt ngọt ngào như được nhúng mật làm hắn không khỏi nở một nụ cười dịu dàng đáp lại đối phương.
Hứa Quân Dao ngẩn ra, nụ cười cũng không khỏi càng thêm tươi đẹp.
Tình tình của người này, may mà sinh ở thái bình thịnh thế, lại có Thái Tông hoàng bế dốc lòng dạy bảo, song còn để lại một loạt các trung thần cho hắn.
Nếu không với cái tính tình hiền hậu sắp sửa thành nhu nhược của hắn, không biết chừng sẽ bị người ta hành hạ!
“Ngũ hoàng huynh, hay là chúng ta đánh một ván cờ đi?” Sau khi được hắn chỉ điểm cờ tàn, Ngũ công chúa tự cho rằng kỳ nghệ của mình đã tăng lên thêm một cấp, bèn hứng trí hừng hực đề nghị.
Đầu Dự vương nhất thời lắc như cái trống lắc, không đợi nàng nói tiếp đã bỏ lại một câu ‘Ta còn có việc’ rồi vội vàng rời đi.
Đùa cái gì vậy, hắn điên rồi mới đánh cờ với cái sọt cờ đi ba bước hối hận bốn bước này!
Thấy hắn đi, Ngôn Vũ không chút nghĩ ngợi đi theo luôn.
Vốn Hứa Quân Dao còn muốn gọi nàng ta quay về, nhưng nghĩ lại đành thôi.
Dự vương đi được vài bước đã thấy hối hận, hiếm khi Quân Dao muội muội mới vào cung, hắn nên tìm cách nói chuyện với nàng nhiều hơn.
Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, từ khi hắn ‘ thành người lớn’ thỉnh thoảng sẽ mơ thấy những giấc mơ mờ nhạt, trong mơ luôn có một nữ tử bầu bạn bên cạnh hắn.
Nữ tử kia hoặc dỗi hoặc vui hoặc buồn, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều sinh động say đắm lòng người, nhưng hắn cứ mãi không thể nhìn rõ dáng vẻ của nàng, hắn chỉ nhớ rõ khi cùng nàng ở chung trong lòng luôn cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
Sau đó hắn lại không nhớ được gì nữa, hắn cảm thấy nữ tử trong mộng có một số động tác giống hệt với Quân Dao muội muội.
Nhưng hắn cũng rất chắc chắn nàng đó không phải Quân Dao muội muội, về lý do tại sao hắn lại chắc chắn như vậy, chính hắn cũng không thể nói rõ được nguyên do.
Lại nói về Ngũ công chúa, tuy nàng ta không thể bắt Dự vương đánh cờ với mình, nhưng lại tóm được Hứa Quân Dao, nàng ta vừa đấm vừa xoa bắt nàng đánh cùng mình một ván.
Hứa Quân Dao đang lo lắng cho Ngôn Vũ vừa đi theo Dự vương, vì thế cũng muốn tìm thứ gì đó để xua tan cảm giác nôn nóng chợt sinh ra trong lòng cho nên cũng đồng ý luôn.
Nhưng lời đồng ý vừa buột khỏi miệng nàng đã thấy hối hận, không ngừng trách bản thân nhất thời nóng đầu mà quên mất Ngũ công chúa là cái sọt cờ thối (*), kỳ phẩm đã đạt đến trình độ nhân thần cùng nhau căm phẫn.
(*) Cái sọt cờ thối: ý chỉ người đánh cờ có trình độ rất thấp nhưng rất thích chơi.
hhaha
(*) Kỳ phẩm: kỹ năng và phẩm chất của người chơi cờ.
Quả nhiên, hai người mới đánh chưa đến mười lăm phút, trong điện đã vang lên tiếng kêu của Ngũ công chúa: “Ôi chao không được không được, ta không hạ ở đây nữa, phải đổi chỗ khác.”
“Không không không, ta muốn đổi chỗ khác, chỗ này không được không được.”
“Đừng đừng đừng, để ta nghĩ lại đã, nghĩ lại đã….đúng rồi, đổi sang chỗ này, chính là đổi sang chỗ này, quyết định rồi! Không không không không, đợi đợi ta nghĩ lại đã…..vẫn nên đổi về chỗ ban đầu thì hơn!”
Hứa Quân Dao bất lực nhìn nàng ta, quân cờ trắng trong tay không thể hạ nổi xuống, dằn lòng xác nhận lại hết lần này đến lần khác: “Nghĩ kĩ chưa hả? Không đổi chỗ nữa đâu phải không? Con cờ này của muội một khi đã hạ xuống, thì tỷ đừng có mà hối hận đấy!”
“Nghĩ kĩ rồi, thật sự nghĩ kĩ rồi, ta hạ ở đây!” Vẻ mặt Ngũ công chúa kiên định, nhưng khi tay kẹp quân cờ trắng của Hứa Quân Dao vừa động đậy, nàng ta đã sợ hãi và vội vàng duỗi tay ra ngăn cản nàng: “Ta suy lại rồi, vẫn nên nghĩ lại đã! Dù sao lão tổ tông có câu, phải suy nghĩ ba lần rồi mới đi!”
“Tỷ không phải nghĩ ba lần nữa, mà là nghĩ bốn, nghĩ năm, nghĩ sáu lần rồi!” Hứa Quân Dao tức giận trừng mắt nhìn nàng ta, cuối cùng nhịn không được mắng thêm một câu: “Tỷ là cái sọt cờ thối!”
Ngũ công chúa tủi thân: “Ta không phải cái sọt cờ thối đâu, chẳng những không thối mà người ta còn thơm lắm nha, muội ngửi đi, ngửi đi ngửi đi….”
Vừa nói vừa kéo tay áo dí vào mũi nàng.
Hứa Quân Dao vừa cười vừa đẩy nàng ta ra, nàng ta cười với ánh mắt xấu xa rồi càng tiến lại gần, hai người cứ thế đẩy tới đẩy lui, cười đùa ầm ĩ.
Ngôn Vũ đi mãi tới khi hai người đùa mệt, nhoài người trên giường, Ngũ công chúa nhắm mắt nghỉ ngơi mới bay trở về.
Hứa Quân Dao vừa thấy nàng ta trở về vội hỏi: “Ngươi đi đâu đấy? Sao lâu vậy rồi mới quya lại?”
Vẻ mặt của Ngôn Vũ vẫn hơi mờ mịt, sau khi nghe thấy giọng nói của nàng mới tỉnh táo lại, nổi giận nói: “Dao Dao, ta nói cho ngươi nghe, ta nhớ lại rồi…..”
Nhớ lại rồi á? Ngực Hứa Quân Dao căng lên, lại nghe nàng ta tiếp tục nói: “Ta nhớ lại mấy cảnh tượng ở trong mơ mấy