Đường Hoài Châu giả bộ sờ mũi một cách ngốc nghếch, lầm bầm vài câu, Hạ Thiệu Đình cũng không nghe rõ, đoạn hắn vươn tay gõ nhẹ lên đầu Đường Quân Dao: “Nghịch ngợm!”
Đường Quân Dao không giận mà cười hi hi, nàng nhìn chén trà trong tay rồi bĩu môi: “Công tử, sao ngài không dùng trà vậy?”
Hạ Thiệu Đình bật cười, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy chèn trà trong tay nàng, sau khi nhấp mấy ngụm cất tiếng dặn dò ‘tiểu tử giả’ bên cạnh: “Hôm nay có rất nhiều người đến thưởng phong, ngươi chớ có đi lung tung, kẻo lại đi lạc mất.”
“Vâng ạ, không đi lung tung, ta chỉ đi theo ngài chứ không đi đâu hết.” Đường Quân Dao giả làm gã sai vặt đứng bên cạnh hầu hạ một lát thì đã thấy mỏi, nàng dứt khoát ngồi xuống ghế đá, ôm mặt nhìn hắn cười hi hi.
Bề ngoài thật đẹp, vừa có vẻ tuấn lãng của văn nhân trí thức, lại vừa có vẻ cứng rắn của người học võ, quan trọng là rõ ràng hắn là một người đạm bạc nhưng chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt với mình.
Đình ca tốt như vậy, phải thuộc về nàng mới đúng!
Đường Hoài Châu nhìn muội muội cười đến nỗi xuân tâm phơi phới, vừa nhìn đã biết đang có ‘ý đồ bất lương’, hắn lại nhìn sang Hạ Thiệu Đình đang bị nữ ma tinh nhìn chằm chằm mà không mảy may phát giác, ánh mắt không khỏi có vài phần thương hại.
Mặc dù để Đình ca làm muội phu của hắn quả thực rất tốt, nhưng muội muội nhà mình có tính tình gì, từ nhỏ hắn đã bị con bé hành hạ nên cực kỳ hiểu rõ, hắn cũng không đành lòng khi phải trơ mắt nhìn huynh ấy rơi vào ‘ma trảo’ của muội muội.
Hắn đang nghĩ có cần lên tiếng nhắc nhở, nói bóng nói gió chút không, thì lại nhìn thấy Hạ Thiệu Đình đang nói chuyện dịu dàng với Đường Quân Dao, tiếp đó hắn lại nhận được một ánh mắt cảnh cáo nhàn nhạt của muội muội, thế là lập tức vùi đầu, giả vờ nghiêm túc thổi trà.
Thôi vậy, tử đạo hữu bất tử bần đạo(*), Đình ca, huynh tự mình bảo trọng nhé!
(*)Câu này xuất phát từ dòng Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, có thể dùng 1 câu thay thế là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.
“Thuốc trị thương lần trước muội tặng ta rất tốt.
Hôm trước, lúc Tào Thăng bị thương cánh tay phải khi tỉ thí, sau khi dùng thuốc kia vết thương lành rất nhanh, dùng tốt hơn thuốc chữa thương trong quân bọn ta hay dùng, cảm phiền muội đã nhọc lòng.” Hạ Thiệu Đình ôn hòa nói.
Nhưng Đường Quân Dao không hề vui, nàng dẩu môi nói: “Thuốc ta cho huynh, sao huynh lại để người khác dùng vậy? Đấy là cho huynh mà, chỉ có mình huynh được dùng thôi!”
Người khác khỏe hay yếu có liên quan gì tới nàng? Nàng chỉ quan tâm đến một mình hắn thôi!
Hạ Thiệu Đình kiên nhẫn giải thích: “Lúc đó tình hình nguy cấp, đúng lúc trên người ta có thuốc, cho nên mới cho hắn dùng.
Tuy Tào Thăng là thân vệ của ta, nhưng thực ra là huynh đệ nhiều lần vào sinh ra tử với ta, người khác không thể sánh bằng.”
Đường Quân Dao nghĩ một lát, thôi được, nếu đã là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn, thì đương nhiên không giống những người khác, một cây khó thành rừng, dù cho võ công của hắn có tốt có thiên phú thế nào đi chăng nữa, nếu bên cạnh không có người đắc lực, cũng khó mà giành chiến thắng trên chiến trường.
“Hộp lần trước huynh cứ đưa cho hắn dùng đi! Lần sau ta sẽ nhờ Tam ca tìm giúp cái mới, nhưng mà huynh không được cho người khác nữa, phải giữ lại để bản thân dùng.” Nàng nhấn mạnh hết lần này tới lần khác.
Hạ Thiệu Đình bật cười, cảm thấy tiểu cô nương quả nhiên là thích tính toán, nhưng vẫn vui vẻ dỗ nàng vui: “Được, không cho ai hết, ta giữ cho mình.”
Bây giờ Đường Quân Dao mới vừa lòng, lập tức nở một nụ cười ngọt ngào với hắn.
Đường Hoài Châu vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm lá trà nổi bồng bềnh trên mặt nước trà như cũ, hắn ra vẻ nghiêm túc nghiên cứu màu sắc, mùi vị,…của lá trà; tựa như chẳng nghe thấy gì cả, cũng chẳng nhìn thấy gì cả.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta đến muộn rồi.” Chợt có một nam tử trẻ tuổi vội vàng đi tới, Đường Quân Dao ngước mắt nhìn lên thì bắt gặp một gương mặt xa lạ, cũng biết chắc chắn người này là một người bạn tốt khác mà huynh trưởng đã hẹn, nàng không hứng thú rời mắt đi chỗ khác.
“Trên đường tới đây ta gặp một vị đồng hương nhiều năm không gặp, cho nên mới nán lại trò chuyện với hắn một lát, ta tự phạt ba ly….Ấy? Sao không có rượu?” Nam tử nhìn chén trà trên bàn, ngạc nhiên hỏi.
Đường Hoài Châu u oán liếc nhìn muội muội vẫn đang vui vẻ chăm chú nhìn Hạ Thiệu Đình, hẵng giọng nói: “Hôm nay không nên uống rượu, không nên uống rượu.
Để ta giới thiệu với ngươi.
Trung Võ Đại tướng quân Hạ Thiệu Đình, cử nhân của khoa thi năm nay Thẩm Húc Xương.”
Khi ba chữ Thẩm Húc Xương truyền vào trong tai, Đường Quân Dao bất giác nhìn qua, nàng cảm thấy cái tên này rất quen, dường như đã nghe từng nghe thấy ở đâu đó.
Nàng nghĩ kĩ lại, cuối cùng mới nhớ ra.
Đây chẳng phải là huynh trưởng của Thẩm tiệp dư, người đã chặn mất ngôi vị Hoàng hậu của nàng ở đời trước sao?
Ngay sau đó nàng lại nghe thấy Đường Hoài Châu bổ sung thêm một câu: “Đình ca, thúc phụ của Húc Xương huynh là Thẩm sư gia, huynh còn nhớ không?”
Hạ Thiệu Đình ngẩn người, sau đó nhanh chóng nhớ lại vị sư gia Thẩm Minh đi theo Đường Tùng Niên ở huyện An Bình năm đó.
Đường Quân Dao cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới đời này nàng và Thẩm tiệp dư lại có một mối quan hệ ngoắt nghéo như vậy.
Năm đó Đường Tùng Niên vào kinh báo cáo công tác, tiếp đó thì ở lại kinh thành, hắn cũng từng gửi thư mời Thẩm Minh đến kinh thành giúp mình một tay, nhưng Thẩm Minh lại từ chối.
Sau đó Đường Quân Dao cũng nghe nói Thẩm Minh quay về quê nhà mở một trường học, mỗi ngày đều sống khá là tự tại.
Nay ba người bọn họ đã tề tựu đông đủ, Thẩm Húc Xương là người hào sảng, nghe nói chàng thanh niên trẻ tuổi trước mặt chính là vị Đại tướng quân Hạ Thiệu Đình tiếng tăm lẫy lừng, anh dũng quả cảm thì không khỏi có chút câu nệ, nhưng thấy đối phương tuy rằng không nói nhiều, nhưng ngôn hành cử chỉ không hề có chút kiêu ngạo và khinh thường, lúc này mới cảm thấy yên lòng.
Sau một lát, hắn mới chú ý tới tên tiểu tử ăn mặc như gã sai vặt của Đường phủ đang ngồi yên không nhúc nhích, gã ta chẳng những không chủ động tiến lên châm trà, mà còn ôm mặt mỉm cười nhìn chủ tử nhà mình tự làm.
“Hoài Châu này, hạ nhân của quý phủ e rằng phải dạy bảo lại đi thôi.” Hắn nói đầy ẩn ý.
Đường Hoài Châu nhất thời không kịp phản ứng, khi thấy hắn ta thoáng liếc về phía muội muội nhà mình, Đường Hoài Châu lập tức bật cười, nhưng cũng không tiện nói rõ thân phận của ‘tên tiểu tử không hiểu chuyện’ này, hắn đằng hắng một cái, làm bộ không vui trừng mắt nhìn Đường Quân Dao: “Còn ngây ra đấy làm gì?”
Đường Quân Dao cuối cùng đã nhớ ra thân phận hiện tại của bản thân, song lại khó chịu với thái độ của Thẩm Húc Xương, vì thế mà giả vờ nhìn chung trà, nói: “Ôi chao công tử, hết nước nóng rồi, để ta về xe lấy nước đã.”
Đường Hoài Châu muốn gọi cũng không gọi được, đành ngượng ngùng nói: “Hạ nhân không hiểu quy củ, để Húc Xương huynh chê cười rồi.”
Hạ Thiệu Đình lo lắng dõi theo hướng Đường Quân Dao biến mất.
Muội ấy nào có đi lấy nước để pha trà! Rõ ràng là không muốn ở đây nên mới dùng cái cớ này rồi chạy mất.
Đúng như hắn đoán, Đường Quân Dao không đi đến chỗ xe ngựa Đường phủ đậu, mà chậm rãi đi men theo rừng phong với tâm trạng vô cùng tốt.
Trong tầm mắt của nàng lúc này là một khung cảnh màu đỏ, đỏ như lửa, đỏ ngây ngất, tầng tầng lớp lớp lá đỏ đón gió đong đưa, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng lộ ra muôn vàn vẻ phong tình.
Đây là lần đầu tiên trong hai đời nàng đi ra ngoài một cách thoải mái tự do như vậy, có thể tùy ý đi nơi mà nàng muốn đi, không cần lo lắng đi về muộn sẽ bị trừng phạt, lòng cũng không cần lo lắng cung quy gì cả.
Nàng mê mẩn ngắm nhìn màu đỏ tươi xinh đẹp bao trùm khắp núi mà không biết rằng mình đã đi rất xa, chợt nghe thấy tiếng tranh cãi của nam tử cách đó không xa, nàng dừng chân, xuyên qua tán cây phong nhìn thấy bóng dáng của Thái tử và Tương vương.
Nàng nghe thấy Thái tử phẫn nộ nói: “Có phải ngươi không?! Có phải ngươi ở sau lưng tính kế không? Triệu Nguyên Xương, rốt cuộc cô đã làm gì có lỗi với ngươi?! Mà khiến cho mấy năm nay ngươi không tiếc giá nào cũng phải chống đối với cô! Vì đối phó với cô mà không ngại tố cô thông đồng với dư nghiệt tiền triều, thậm chí còn mượn tay dư nghiệt tiền triều để lấy tính mạng của cô! Lần này ngươi lại có mục đích gì? Có phải ngươi muốn đổ tất cả tội danh lên người cô, để phụ hoàng phế vị trí Thái tử của cô không?!”
“Triệu Nguyên Xương, cô nói thật với ngươi, ngươi đừng hòng!! Dù cô có chết, cũng phải kéo ngươi làm cái đệm lưng!!”
“Ngươi ngoại trừ cái gì sai cũng đổ hết lên người ta, thì còn có thể làm gì cái gì?! Không phải ta muốn đối phó ngươi, là ngươi không buông tha cho ta!! Là ngươi!!!” Tương vương tức giận gào to.
“Được rồi, cuối cùng ngươi cũng thừa nhận! Hết thảy mọi việc đều là ngươi ở phía sau trù tính, toàn bộ âm mưu đều là ngươi làm ra! Đi! Cùng ta đi đến trước mặt phụ hoàng nói rõ!!” Thái tử nhào tới, tóm lấy áo của Tương vương cả giận nói.
“Buông tay! Ngươi buông tay cho ta!!” Tương vương ra sức đẩy hắn, thấy đẩy thế nào hắn cũng không nhúc nhích thì đột nhiên giơ chân lên đá lên người hắn.
Thái tử khó khăn tránh được một phát đá của hắn ta, đoạn tung nắm đấm về phía trước.
Mắt thấy hai huynh đệ tôn quý nhất trên đời chuẩn bị lao vào tẩn nhau, Đường Quân Dao lại thấy một nam tử cẩm y từ bên kia lao ra: “Hoàng huynh, Tam đệ, hai người có chuyện gì thì nói cẩn thận, có chuyện thì nói cẩn thận.”
Nàng nhìn kĩ thì nhận ra người tới chính là thứ tử của Thiên Hi đế – Tín vương.
Tín vương kéo Tương vương nói: “Tam đệ, dù sao huynh ấy cũng là Đại ca của chúng ta, lại còn là người kế vị của một nước, quân thần khác biệt, sao đệ có thể bất kính với huynh ấy?!”
Lát sau lại quay đầu nói với Thái tử: “Hoàng huynh, từ xưa đến nay Tam đệ được phụ hoàng mẫu hậu nuông chiều, khó tránh khỏi có tính cách như trẻ nhỏ, huynh đại nhân đại lượng, chớ so đo với đệ ấy.”
Nào biết bị hắn khuyên như vậy thì lửa giận trong lòng Thái tử và Tương vương càng tăng lên.
Tương vương căm phẫn nói: “Hắn còn có cái gì mà bất mãn?! Cùng là nhi tử của phụ hoàng, chỉ bởi vì hắn đẻ trước, nên cái gì tốt đều nhường cho hắn! Bây giờ còn chưa ngồi lên vị trí kia mà đã hận không thể giết phắt chúng ta cho rồi, nếu ngày đó hắn ngồi lên vị trí kia, thì chúng ta còn có đường sống ư?!”
Thái tử cũng vô cùng căm hận: “Ngươi còn mặt mũi mà nói à?! Ngươi còn có mặt mũi mà nói à!? Hễ cô có cái gì, phụ hoàng chắc chắn cũng nghĩ cách cho ngươi một phần! Phạm sai lầm như nhau, nhưng trước giờ phụ hoàng đều xử phạt ta thật nặng, còn ngươi thì nhẹ nhàng bỏ qua! Trong mắt ngươi, e rằng đang nóng lòng muốn cô sớm ngày nhường ngôi cho ngươi!!”
“Hoàng huynh, Tam đệ, bình tĩnh, phải bình tĩnh! Hoàng huynh, đường động tay đừng động tay, nếu đệ ấy bị thương, phụ hoàng chắc chắc sẽ nổi trận lôi đình! Tam đệ, quân thần khác biệt mà! Tam đệ…..” Tín vương gấp đến độ khuyên rồi lại khuyên, nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái tử và Tương vương không ai nhường ai lao vào choảng nhau.
Con ngươi Đường Quân Dao sâu thẳm, đăm chiêu nhìn Tín vương đang gấp đến độ xoay vòng vòng.
Tín vương này…..thật ra cũng có chút thú vị! Câu nào câu nấy nói ra hệt như đang khuyên giải, nhưng mỗi câu nói đều có thể dễ dàng tiếp thêm lửa cho hai người đó, thật không ngờ trong nhiều hoàng tử lại có một người thú vị như vậy.
Nàng ẩn mình không chút dấu vết, nhìn thị vệ Đông cung cách đó không xa sau khi nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy tới, bất kể thế nào cũng kéo bằng được hai huynh đệ đang bị lửa giận chiếm mất lí trí này ra.
Sau đó nàng lại nhìn thấy một văn sĩ trung niên ở bên cạnh Thái tử nói vài câu gì đó, ánh mắt Thái tử trừng Tương vương với vẻ dữ tợn, bấy giờ mới dẫn theo người của hắn vội vã rời đi.
Nàng trồng hai tay đặt lên bụng, nhìn về phía thái tử vội vàng rời đi, hai ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve.
“Huynh cũng nghe thấy rồi đấy, từ lúc bắt đầu trong lòng hắn đã khẳng định đây là tội của đệ, nhận định tất cả mọi việc đều là đệ đang tính kế hắn! May mà không đưa thứ kia cho hắn, nếu không hắn vẫn sẽ cho rằng đệ chột dạ!” Tương vương nhổ một ngụm nước bọt, móc từ trong ngực ra một vật sau đó ném thật mặt xuống đất.
Chỉ nghe một tiếng ‘cạch’ vang lên, Đường Quân Dao nhìn sang thì thấy hình như là chạm ngọc.
“Gần đây mẫu hậu phượng thể đau ốm, nếu người biết các ngươi lại cãi nhau sẽ làm bệnh tình của người thêm trầm