Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Đời Trước

Chương 60


trước sau


Đường Hoài Châu giả bộ sờ mũi một cách ngốc nghếch, lầm bầm vài câu, Hạ Thiệu Đình cũng không nghe rõ, đoạn hắn vươn tay gõ nhẹ lên đầu Đường Quân Dao: “Nghịch ngợm!”
Đường Quân Dao không giận mà cười hi hi, nàng nhìn chén trà trong tay rồi bĩu môi: “Công tử, sao ngài không dùng trà vậy?”
Hạ Thiệu Đình bật cười, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy chèn trà trong tay nàng, sau khi nhấp mấy ngụm cất tiếng dặn dò ‘tiểu tử giả’ bên cạnh: “Hôm nay có rất nhiều người đến thưởng phong, ngươi chớ có đi lung tung, kẻo lại đi lạc mất.”
“Vâng ạ, không đi lung tung, ta chỉ đi theo ngài chứ không đi đâu hết.” Đường Quân Dao giả làm gã sai vặt đứng bên cạnh hầu hạ một lát thì đã thấy mỏi, nàng dứt khoát ngồi xuống ghế đá, ôm mặt nhìn hắn cười hi hi.
Bề ngoài thật đẹp, vừa có vẻ tuấn lãng của văn nhân trí thức, lại vừa có vẻ cứng rắn của người học võ, quan trọng là rõ ràng hắn là một người đạm bạc nhưng chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt với mình.
Đình ca tốt như vậy, phải thuộc về nàng mới đúng!
Đường Hoài Châu nhìn muội muội cười đến nỗi xuân tâm phơi phới, vừa nhìn đã biết đang có  ‘ý đồ bất lương’, hắn lại nhìn sang Hạ Thiệu Đình đang bị nữ ma tinh nhìn chằm chằm mà không mảy may phát giác, ánh mắt không khỏi có vài phần thương hại.
Mặc dù để Đình ca làm muội phu của hắn quả thực rất tốt, nhưng muội muội nhà mình có tính tình gì, từ nhỏ hắn đã bị con bé hành hạ nên cực kỳ hiểu rõ, hắn cũng không đành lòng khi phải trơ mắt nhìn huynh ấy rơi vào ‘ma trảo’ của muội muội.
Hắn đang nghĩ có cần lên tiếng nhắc nhở, nói bóng nói gió chút không, thì lại nhìn thấy Hạ Thiệu Đình đang nói chuyện dịu dàng với Đường Quân Dao, tiếp đó hắn lại nhận được một ánh mắt cảnh cáo nhàn nhạt của muội muội, thế là lập tức vùi đầu, giả vờ nghiêm túc thổi trà.
Thôi vậy, tử đạo hữu bất tử bần đạo(*), Đình ca, huynh tự mình bảo trọng nhé!
(*)Câu này xuất phát từ dòng Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, có thể dùng 1 câu thay thế là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.
“Thuốc trị thương lần trước muội tặng ta rất tốt.

Hôm trước, lúc Tào Thăng bị thương cánh tay phải khi tỉ thí, sau khi dùng thuốc kia vết thương lành rất nhanh, dùng tốt hơn thuốc chữa thương trong quân bọn ta hay dùng, cảm phiền muội đã nhọc lòng.” Hạ Thiệu Đình ôn hòa nói.
Nhưng Đường Quân Dao không hề vui, nàng dẩu môi nói: “Thuốc ta cho huynh, sao huynh lại để người khác dùng vậy? Đấy là cho huynh mà, chỉ có mình huynh được dùng thôi!”
Người khác khỏe hay yếu có liên quan gì tới nàng? Nàng chỉ quan tâm đến một mình hắn thôi!
Hạ Thiệu Đình kiên nhẫn giải thích: “Lúc đó tình hình nguy cấp, đúng lúc trên người ta có thuốc, cho nên mới cho hắn dùng.

Tuy Tào Thăng là thân vệ của ta, nhưng thực ra là huynh đệ nhiều lần vào sinh ra tử với ta, người khác không thể sánh bằng.”
Đường Quân Dao nghĩ một lát, thôi được, nếu đã là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn, thì đương nhiên không giống những người khác, một cây khó thành rừng, dù cho võ công của hắn có tốt có thiên phú thế nào đi chăng nữa, nếu bên cạnh không có người đắc lực, cũng khó mà giành chiến thắng trên chiến trường.
“Hộp lần trước huynh cứ đưa cho hắn dùng đi! Lần sau ta sẽ nhờ Tam ca tìm giúp cái mới, nhưng mà huynh không được cho người khác nữa, phải giữ lại để bản thân dùng.” Nàng nhấn mạnh hết lần này tới lần khác.
Hạ Thiệu Đình bật cười, cảm thấy tiểu cô nương quả nhiên là thích tính toán, nhưng vẫn vui vẻ dỗ nàng vui: “Được, không cho ai hết, ta giữ cho mình.”
Bây giờ Đường Quân Dao mới vừa lòng, lập tức nở một nụ cười ngọt ngào với hắn.
Đường Hoài Châu vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm lá trà nổi bồng bềnh trên mặt nước trà như cũ, hắn ra vẻ nghiêm túc nghiên cứu màu sắc, mùi vị,…của lá trà; tựa như chẳng nghe thấy gì cả, cũng chẳng nhìn thấy gì cả.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta đến muộn rồi.” Chợt có một nam tử trẻ tuổi vội vàng đi tới, Đường Quân Dao ngước mắt nhìn lên thì bắt gặp một gương mặt xa lạ, cũng biết chắc chắn người này là một người bạn tốt khác mà huynh trưởng đã hẹn, nàng không hứng thú rời mắt đi chỗ khác.
“Trên đường tới đây ta gặp một vị đồng hương nhiều năm không gặp, cho nên mới nán lại trò chuyện với hắn một lát, ta tự phạt ba ly….Ấy? Sao không có rượu?” Nam tử nhìn chén trà trên bàn, ngạc nhiên hỏi.

Đường Hoài Châu u oán liếc nhìn muội muội vẫn đang vui vẻ chăm chú nhìn Hạ Thiệu Đình, hẵng giọng nói: “Hôm nay không nên uống rượu, không nên uống rượu.

Để ta giới thiệu với ngươi.

Trung Võ Đại tướng quân Hạ Thiệu Đình, cử nhân của khoa thi năm nay Thẩm Húc Xương.”
Khi ba chữ Thẩm Húc Xương truyền vào trong tai, Đường Quân Dao bất giác nhìn qua, nàng cảm thấy cái tên này rất quen, dường như đã nghe từng nghe thấy ở đâu đó.

Nàng nghĩ kĩ lại, cuối cùng mới nhớ ra.
Đây chẳng phải là huynh trưởng của Thẩm tiệp dư, người đã chặn mất ngôi vị Hoàng hậu của nàng ở đời trước sao?
Ngay sau đó nàng lại nghe thấy Đường Hoài Châu bổ sung thêm một câu: “Đình ca, thúc phụ của Húc Xương huynh là Thẩm sư gia, huynh còn nhớ không?”
Hạ Thiệu Đình ngẩn người, sau đó nhanh chóng nhớ lại vị sư gia Thẩm Minh đi theo Đường Tùng Niên ở huyện An Bình năm đó.
Đường Quân Dao cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới đời này nàng và Thẩm tiệp dư lại có một mối quan hệ ngoắt nghéo như vậy.
Năm đó Đường Tùng Niên vào kinh báo cáo công tác, tiếp đó thì ở lại kinh thành, hắn cũng từng gửi thư mời Thẩm Minh đến kinh thành giúp mình một tay, nhưng Thẩm Minh lại từ chối.

Sau đó Đường Quân Dao cũng nghe nói Thẩm Minh quay về quê nhà mở một trường học, mỗi ngày đều sống khá là tự tại.
Nay ba người bọn họ đã tề tựu đông đủ, Thẩm Húc Xương là người hào sảng,  nghe nói chàng thanh niên trẻ tuổi trước mặt chính là vị Đại tướng quân Hạ Thiệu Đình tiếng tăm lẫy lừng, anh dũng quả cảm thì không khỏi có chút câu nệ, nhưng thấy đối phương tuy rằng không nói nhiều, nhưng ngôn hành cử chỉ không hề có chút kiêu ngạo và khinh thường, lúc này mới cảm thấy yên lòng.
Sau một lát, hắn mới chú ý tới tên tiểu tử ăn mặc như gã sai vặt của Đường phủ đang ngồi yên không nhúc nhích, gã ta chẳng những không chủ động tiến lên châm trà, mà còn ôm mặt mỉm cười nhìn chủ tử nhà mình tự làm.
“Hoài Châu này, hạ nhân của quý phủ e rằng phải dạy bảo lại đi thôi.” Hắn nói đầy ẩn ý.
Đường Hoài Châu nhất thời không kịp phản ứng, khi thấy hắn ta thoáng liếc về phía muội muội nhà mình, Đường Hoài Châu lập tức bật cười, nhưng cũng không tiện nói rõ thân phận của ‘tên tiểu tử không hiểu chuyện’ này, hắn đằng hắng một cái, làm bộ không vui trừng mắt nhìn Đường Quân Dao: “Còn ngây ra đấy làm gì?”
Đường Quân Dao cuối cùng đã nhớ ra thân phận hiện tại của bản thân, song lại khó chịu với thái độ của Thẩm Húc Xương, vì thế mà giả vờ nhìn chung trà, nói: “Ôi chao công tử, hết nước nóng rồi, để ta về xe lấy nước đã.”
Đường Hoài Châu muốn gọi cũng không gọi được, đành ngượng ngùng nói: “Hạ nhân không hiểu quy củ, để Húc Xương huynh chê cười rồi.”
Hạ Thiệu Đình lo lắng dõi theo hướng Đường Quân Dao biến mất.
Muội ấy nào có đi lấy nước để pha trà! Rõ ràng là không muốn ở đây nên mới dùng cái cớ này rồi chạy mất.
Đúng như hắn đoán, Đường Quân Dao không đi đến chỗ xe ngựa Đường phủ đậu, mà chậm rãi đi men theo rừng phong với tâm trạng vô cùng tốt.

Trong tầm mắt của nàng lúc này là một khung cảnh màu đỏ, đỏ như lửa, đỏ ngây ngất, tầng tầng lớp lớp lá đỏ đón gió đong đưa, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng lộ ra muôn vàn vẻ phong tình.

Đây là lần đầu tiên trong hai đời nàng đi ra ngoài một cách thoải mái tự do như vậy, có thể tùy ý đi nơi mà nàng muốn đi, không cần lo lắng đi về muộn sẽ bị trừng phạt, lòng cũng không cần lo lắng cung quy gì cả.
Nàng mê mẩn ngắm nhìn màu đỏ tươi xinh đẹp bao trùm khắp núi mà không biết rằng mình đã đi rất xa, chợt nghe thấy tiếng tranh cãi của nam tử cách đó không xa, nàng dừng chân,  xuyên qua tán cây phong nhìn thấy bóng dáng của Thái tử và Tương vương.
Nàng nghe thấy Thái tử phẫn nộ nói: “Có phải ngươi không?! Có phải ngươi ở sau lưng tính kế không? Triệu Nguyên Xương, rốt cuộc cô đã làm gì có lỗi với ngươi?! Mà khiến cho mấy năm nay ngươi không tiếc giá nào cũng phải chống đối với cô! Vì đối phó với cô mà không ngại tố cô thông đồng với dư nghiệt tiền triều, thậm chí còn mượn tay dư nghiệt tiền triều để lấy tính mạng của cô! Lần này ngươi lại có mục đích gì? Có phải ngươi muốn đổ tất cả tội danh lên người cô, để phụ hoàng phế vị trí Thái tử của cô không?!”
“Triệu Nguyên Xương, cô nói thật với ngươi, ngươi đừng hòng!! Dù cô có chết, cũng phải kéo ngươi làm cái đệm lưng!!”
“Ngươi ngoại trừ cái gì sai cũng đổ hết lên người ta, thì còn có thể làm gì cái gì?! Không phải ta muốn đối phó ngươi, là ngươi không buông tha cho ta!! Là ngươi!!!” Tương vương tức giận gào to.
“Được rồi, cuối cùng ngươi cũng thừa nhận! Hết thảy mọi việc đều là ngươi ở phía sau trù tính, toàn bộ âm mưu đều là ngươi làm ra! Đi! Cùng ta đi đến trước mặt phụ hoàng nói rõ!!” Thái tử nhào tới, tóm lấy áo của Tương vương cả giận nói.
“Buông tay! Ngươi buông tay cho ta!!” Tương vương ra sức đẩy hắn, thấy đẩy thế nào hắn cũng không nhúc nhích thì đột nhiên giơ chân lên đá lên người hắn.
Thái tử khó khăn tránh được một phát đá của hắn ta, đoạn tung nắm đấm về phía trước.
Mắt thấy hai huynh đệ tôn quý nhất trên đời chuẩn bị lao vào tẩn nhau, Đường Quân Dao lại thấy một nam tử cẩm y  từ bên kia lao ra: “Hoàng huynh, Tam đệ, hai người có chuyện gì thì nói cẩn thận, có chuyện thì nói cẩn thận.”
Nàng nhìn kĩ thì nhận ra người tới chính là thứ tử của Thiên Hi đế – Tín vương.
Tín vương kéo Tương vương nói: “Tam đệ, dù sao huynh ấy cũng là Đại ca của chúng ta, lại còn là người kế vị của một nước, quân thần khác biệt, sao đệ có thể bất kính với huynh ấy?!”
Lát sau lại quay đầu nói với Thái tử: “Hoàng huynh, từ xưa đến nay Tam đệ được phụ hoàng mẫu hậu nuông chiều, khó tránh khỏi có tính cách như trẻ nhỏ, huynh đại nhân đại lượng, chớ so đo với đệ ấy.”
Nào biết bị hắn khuyên như vậy thì lửa giận trong lòng Thái tử và Tương vương càng tăng lên.
Tương vương căm phẫn nói: “Hắn còn có cái gì mà bất mãn?! Cùng là nhi tử của phụ hoàng, chỉ bởi vì hắn đẻ trước, nên cái gì tốt đều nhường cho hắn! Bây giờ còn chưa ngồi lên vị trí kia mà đã hận không thể giết phắt chúng ta cho rồi, nếu ngày đó hắn ngồi lên vị trí kia, thì chúng ta còn có đường sống ư?!”
Thái tử cũng vô cùng căm hận: “Ngươi còn mặt mũi mà nói à?! Ngươi còn có mặt mũi mà nói à!? Hễ cô có cái gì, phụ hoàng chắc chắn cũng nghĩ cách cho ngươi một phần! Phạm sai lầm như nhau, nhưng trước giờ phụ hoàng đều xử phạt ta thật nặng, còn ngươi thì nhẹ nhàng bỏ qua! Trong mắt ngươi, e rằng đang nóng lòng muốn cô sớm ngày nhường ngôi cho ngươi!!”
“Hoàng huynh, Tam đệ, bình tĩnh, phải bình tĩnh! Hoàng huynh, đường động tay đừng động tay, nếu đệ ấy bị thương, phụ hoàng chắc chắc sẽ nổi trận lôi đình! Tam đệ, quân thần khác biệt mà! Tam đệ…..” Tín vương gấp đến độ khuyên rồi lại khuyên, nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái tử và Tương vương không ai nhường ai lao vào choảng nhau.
Con ngươi Đường Quân Dao sâu thẳm, đăm chiêu nhìn Tín vương đang gấp đến độ xoay vòng vòng.
Tín vương này…..thật ra cũng có chút thú vị! Câu nào câu nấy nói ra hệt như đang khuyên giải, nhưng mỗi câu nói đều có thể dễ dàng tiếp thêm lửa cho hai người đó, thật không ngờ trong nhiều hoàng tử lại có một người thú vị như vậy.
Nàng ẩn mình không chút dấu vết, nhìn thị vệ Đông cung cách đó không xa sau khi nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy tới, bất kể thế nào cũng kéo bằng được hai huynh đệ đang bị lửa giận chiếm mất lí trí này ra.
Sau đó nàng lại nhìn thấy một văn sĩ trung niên ở bên cạnh Thái tử nói vài câu gì đó, ánh mắt Thái tử trừng Tương vương với vẻ dữ tợn, bấy giờ mới dẫn theo người của hắn vội vã rời đi.
Nàng trồng hai tay đặt lên bụng, nhìn về phía thái tử vội vàng rời đi, hai ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve.
“Huynh cũng nghe thấy rồi đấy, từ lúc bắt đầu trong lòng hắn đã khẳng định đây là tội của đệ, nhận định tất cả mọi việc đều là đệ đang tính kế hắn! May mà không đưa thứ kia cho hắn, nếu không hắn vẫn sẽ cho rằng đệ chột dạ!” Tương vương nhổ một ngụm nước bọt, móc từ trong ngực ra một vật sau đó ném thật mặt xuống đất.
Chỉ nghe một tiếng ‘cạch’ vang lên, Đường Quân Dao nhìn sang thì thấy hình như là chạm ngọc.
“Gần đây mẫu hậu phượng thể đau ốm, nếu người biết các ngươi lại cãi nhau sẽ làm bệnh tình của người thêm trầm

trọng! Chẳng qua Hoàng huynh đang tức giận thôi, huống hồ huynh ấy cũng là Thái tử, đương nhiên người khác phải phục lệnh của huynh ấy rồi, mà đệ….Ầy, thôi thôi, chuyện ngày hôm nay cứ để hôm nào ta đến Đông cung khuyên nhủ huynh ấy.” Tín vương thở dài với vẻ mặt bất lực.

“Huynh không được phép đi! Đi đến đấy cũng chỉ bị hắn ấy cáu bẩn thôi! Hắn thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế đấy! Dù sao cây ngay không sợ chết đứng, chuyện ta không làm, ai cũng không thể đổ oan cho ta!” Tương vương vô cùng tức giận.
Dường như Tín vương lại khuyên thêm vài câu nữa, chỉ vì cách quá xa nên Đường Quân Dao không thể nghe rõ ràng; thấy hai huynh đệ đi càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.

Nàng lại chờ chừng mười lăm phút, sau khi tin chắc không còn ai khác, lúc này mới nàng mới từ dưới tàng cây phong đi ra, nhặt đồ mà Tương vương nện trên đất lên, quả nhiên đây chính là một viên ngọc thượng hạng được chạm khắc tinh xảo, chất ngọc thuần khiết.
Chuyện Thái tử yêu thích ngọc, nàng đã nghe Ngũ công chúa nói tới; miếng chạm ngọc này, là thứ mà Tương vương định đưa cho Thái tử sao? Nhưng Thái tử và Tương vương bất hòa đã là chuyện mọi người đều biết, đời trước cũng là vì bị Tương vương từng bước lấn tới nên Thái tử mới đi sai bước nhầm nhiều lần, đến nỗi cuối cùng đi đường vòng, mất đi hoàn toàn vị trí Thái tử.
Còn sau khi Thái tử bị phế, Tương vương đôn đáo khắp nơi vì ngôi vị Thái tử, nhưng mà cuối cùng người được hời lại là Dự vương.
Còn về Tín vương….
Ánh mắt nàng hơi xao động.

Đời trước, sau khi Thái Tông hoàng đế sắc lập Dự vương làm Tân Thái tử, ông đuổi toàn bộ những người còn lại ra khỏi kinh thành, Tín vương cũng nằm trong số đó.
Đời trước, từ đầu tới đuôi người này chưa từng để lộ ra, cũng không có được lợi ích từ cuộc tranh đoạt của dòng trưởng, cho nên nàng quả thực không có ấn tượng gì với hắn cả, nàng chỉ biết thân mẫu của Tín vương là Diêu phi, và Diêu cũng là một sự tồn tại vô hình trong cung; nói về sủng ai, bà ta không bằng Hiền phi; nói về quyền thế lại không bằng Quý phi, bà ta có thể thăng lên làm phi hoàn toàn là nhờ vào mẫu bằng tử quý(*).
(*) Mẫu bằng tử quý: Mẹ có vinh hiển là nhờ con trai.
Nàng nghĩ một lát, sau đó tìm một chỗ kín đáo, đào một cái hố, sau cùng vùi miếng chạm ngọc bị mẻ một góc trong tay xuống.
Khi nàng đang quay về theo đường cũ, mới đi được một đoạn đã bắt gặp gương mặt nôn nóng của Hạ Thiệu Đình.
Lúc này Hạ Thiệu Đình cũng phát hiện ra nàng, lập tức đi nhanh về phía nàng, nghiêm mặt quở: “Lúc nãy ta nói thế nào với muội? Ta bảo muội không được đi lung tung cơ mà, muội đã trả lời ta thế nào hả?”
Đây là lần đầu tiên Đường Quân Dao thấy hắn giận dữ với mình như thế, nàng lập tức sững ra, nhưng sau đó nhanh chóng cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi, muội sai rồi, muội không nên tham ngắm phong cảnh mà vô tình đi xa.”
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thiệu Đình vẫn kéo căng: “Muộil không có lỗi với ta, nếu như ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, người mà muội có lỗi là cha mẹ của muội, còn có người huynh trưởng đã lén lút đưa muội ra ngoài.”
Ớ? Không ngờ vẫn còn rất tức này! Thấy sắc mặt của hắn không mảy may dịu đi, Đường Quân Dao có chút ngoài ý muốn, tròng mắt đảo một vòng, cầm cổ tay áo của hắn lắc nhẹ, giả vờ rụt rè mà len lén liếc hắn một cái rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, đầu cúi gằm xuống, dùng một loại âm điệu mềm mại giống như sắp khóc nói: “Muội sai rồi, thật sự không dám nữa đâu, huynh đừng tức giận.”
Hạ Thiệu Đình nhìn bàn tay trắng nõn thon thon đang níu chặt lấy cổ tay áo của mình, lại nhìn nàng, đúng lúc bắt gặp nàng cũng đang nhìn trộm mình, hắn nhìn ánh mắt tiểu cô nương nhanh chóng dời đi chỗ khác như con thỏ bị hoảng sợ, cúi đầu khóc rấm rứt và nhận lỗi; mặc dù hắn đoán được chắc chắn nha đầu hư này đang giả vờ, nhưng nỗi bực tức trong lòng đã hoàn toàn tan biến.
Nói cho cùng, hắn cũng chỉ là lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc mà thôi, bây giờ thấy nàng vẫn ổn, lại cam đoan sẽ không tái phạm, hắn nghĩ cũng không nên làm căng nữa.
“Được rồi, không được giả vờ khóc!” Hắn tức giận chọc thủng lớp ngụy trang của tiểu cô nương.
Đường Quân Dao không chút thẹn thùng khi bị người bóc mẽ, nàng nhìn hắn cười hi hi, nụ cười rạng rỡ tưởng chừng có thể sánh với cảnh sắc tươi đẹp xung quanh.
“Thế thì huynh không được giận nữa nha! Người ta đã biết lỗi rồi mà, với lại muội cũng nhiều lần cam đoan với huynh sẽ không tái phạm nữa!”
“Còn dám nói điều kiện với ta?” Hạ Thiệu Đình trừng nàng, quay người đi.
Đường Quân Dao vội vàng cất bước đi theo, lảm nhảm: “Không phải nói điều kiện, là sợ huynh tức hỏng người thôi! Tuổi còn trẻ mà luôn thích tức giận sẽ biến thành ông lão rất sớm đấy! Đến lúc đó huynh hối hận cũng đã muộn rồi! Huynh nói xem có phải vậy không? Huynh không muốn sau này mình trông già hơn những người cùng tuổi chứ? Ngộ nhỡ tương lai huynh bế nhi tử của mình ra ngoài, người ta còn tưởng hai người là ông cháu thì sao! Những lời như vậy thật sự quá uất nghẹn! Huynh nói xem có phải vậy không?”
Hạ Thiệu Đình bất lực day thái dương.
Hắn không ngờ nha đầu hư này lại là một kẻ nói huyên thuyên!  Mồm mép liến thoắng của nàng quả thật có thể đè bẹp người khác!
“Được rồi, được rồi, ta không giận nữa, không giận nữa.” Cuối cùng, hắn cũng đầu hàng.
Đường Quân Dao đắc ý.
Nàng biết chiêu này dùng tốt nhất mà, đâu chỉ có nữ nhân cương trực sợ đeo bám, rõ ràng nam nhân cương trực cũng sợ nữ nhân đeo bám!

Thấy nàng cười lấm lét như con mèo, Hạ Thiệu Đình vừa buồn cười vừa bất lực, bỗng thấy Đường Hoài Châu ở phía trước đang hớt hải chạy về đây, hắn lập tức giơ tay về phía hắn: “Ở đây!”
Đường Hoài Châu nghe thấy giọng nói thì xoay người lại, trông thấy muội muội và Hạ Thiệu Đình đang ở cùng nhau thì thở phào nhẹ nhõm.
“Nha đầu hư thân này, xém nữa làm ta sợ muốn chết!” Hắn lau mồ lạnh trên trán và nói với giọng oán trách.
“Nha đầu? Hoài Chuẩn, hắn là cô nương?” Thẩm Húc Xương cuối cùng đã nhận ra điều bất thường, hắn nhìn kĩ ‘gã sai vặt’ có dáng đứng uyển chuyển, cuối cùng cũng bừng tỉnh giấc mộng.
Chả trách vừa nãy hai người này lại cuống cuồng muốn ra ngoài đi tìm người như vậy! Hóa ra hắn chính là tiểu cô nương, xem ra cô nương này nhất định là bào muội của Hoài Chuẩn, là nữ nhi duy nhất của Đường thượng thư.
Đường Quân Dao thoải mái để mặc hắn đánh giá mình, sau đó nàng quay ra nói với huynh trưởng vài câu êm ái, cuối cùng cũng làm nguôi ngoai sự tức giận của hắn.
Du khách đến đây thưởng phong càng ngày càng nhiều, Đường Hoài Châu cũng không muốn mặt sưng mày xỉa với muội muội ở bên ngoài, chỉ đành che chở bên cạnh tiểu cô nương, mấy người bước chậm trong rừng phong, thưởng thức phong cảnh mỹ lệ khiến người ta say lòng này.
“Đằng trước có phải Đường công tử và Hạ tướng quân không?” Chợt phía sau mấy người có giọng nói của nữ tử vang lên, Đường Quân Dao nghe tiếng bèn quay đầu lại nhìn, không ngờ lại nhìn thấy mấy gương mặt thân quen.
Cách đó không xa, Gia Bình huyện chủ, Trịnh Nghiên, Đỗ Hạnh Thường, còn có vài quý nữ thướt tha nàng nhìn quen mặt nhưng không nhớ tên; Gia Bình huyện chủ chính là nữ tử lên tiếng, lúc này nàng ta đang dẫn đầu đám người.
Nàng bỗng nhiên nhớ đến những lời Ngũ công chúa từng nói với mình, những lời nói về chuyện Gia Bình huyện chủ và Trịnh Nghiên đều nhìn trúng Hạ Thiệu Đình, nghĩ đến đây cả người nàng nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến.
“Huyện chủ, Nghiên tỷ tỷ.” Nàng đi ra từ phía sau Hạ Thiệu Đình, mỉm cười tiến lên chào hỏi.
Gia Bình huyện chủ kịp thời nuốt xuống những lời khiển trách sau khi nhìn rõ dung mạo của nàng, trách móc: “Hóa ra là Quân Dao muội muội, ta còn tưởng là kẻ to gan lớn mật nào!”
Trịnh Nghiên cũng nhận ra nàng, hai bên cười chào nhau, những nữ tử còn lại cũng hành lễ với đám Hạ Thiệu Đình.
Bởi vì trong lòng Đường Quân dao coi Gia Bình huyện chủ và Trịnh Nghiên làm đối thủ, nên nàng vẫn luôn để ý các nàng, phát hiện Trịnh Nghiên quả thật có thoáng đánh mắt nhìn về phía Hạ Thiệu Đình, nhưng Gia Bình huyện chủ thì trừ lúc hành lễ liếc Hạ Thiệu Đình một cái ra, toàn bộ lực chủ ý đều đặt trên người huynh trưởng Đường Hoài Châu của nàng.
Lúc nàng mới vỡ lẽ.
Hóa ra Gia Bình huyện chủ không hề nhìn trúng Đình ca, mà là nhìn trúng ca ca ruột của nàng! Hèn gì đợt trước nàng ta bỗng nhiên đối xử nhiệt tình với nàng như vậy! Hóa ra là muốn làm tẩu tẩu của nàng.
“Chúng ta bị lạc đường, nay đang rất lo! Không nghĩ lại gặp Đường công tử ở đây, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.” Nàng nghe thấy giọng nói của Gia Bình huyện chủ đã được cố ý làm dịu đi, lại nhìn về phía Đường Hoài Châu phong độ đường hoàng, vẻ mặt khách khí lại xa cách, hơn nữa còn đang cố tình tránh né Gia Bình huyện chủ; chợt cảm thấy buồn cười.
Đời trước, hoa đào của Tiểu Đường đại nhân tương đối thịnh vượng, đời này có lẽ cũng như thế.
Nàng nghiêng đầu nhìn Hạ Thiệu Đình bên cạnh, thì phát hiện ánh mắt của hắn đang dừng trên khuôn mặt rầu rĩ của Đỗ Hạnh Thường, tức khắc tiếng chuông cảnh báo trong lòng nàng vang lên.
Chuyện này là thế nào chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Đình ca nhìn trúng Đỗ Hạnh Thường kia?
Nàng nhẹ nhàng bước lên, chặn tầm mắt của hắn, cũng chặn đi ánh mắt đang nhìn qua đây của Trịnh Nghiên.
Hạ Thiệu Đình không phát hiện ra ý đồ của nàng, hắn thu lại ánh mắt nhìn Đỗ Hạnh Thường, mày rậm khẽ nhíu, khẽ lắc đầu.
Vị Đỗ cô nương này đã hoàn toàn không còn vẻ đơn thuần, không rành thế sự từng có, vẻ nũng nịu nhát gan ngày trước cũng được cởi xuống, trông vẻ u ám và ảm đạm giữa hai hàng lông mày cũng đủ để thấy cuộc sống của nàng trong những ngày qua khá là gian nan, cho nên đến cả tính cách cũng thay đổi.
Đỗ Thành Trung kia, đầu tiên hắn đã hại chết ba người thân chưa sinh ra của mình, bây giờ lại hủy hoại cả nữ nhi mà hắn yêu thương nhất.
“Đình ca, huynh xem chiếc lá phong kia có đẹp không? Có giống hình trái tim không? Huynh giúp ta ngắt xuống được không?” Bỗng nhiên hắn cảm thấy có người đang nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, hắn cúi đầu thì bắt gặp một đôi mắt đen láy long lanh.
“Được.” Hắn gật đầu, nương theo phương hướng mà tiểu cô nương chỉ, điểm mũi chân, cơ thể bỗng nhiên bay lên không, duỗi cánh tay dài ra, ngắt chiếc lá phong giống như hình trái tim mà tiểu cô nương nói.
“Là cái này sao? Cho muội.” Hắn thả chiếc lá phong đỏ au vào lòng bàn tay trắng nõn của Đường Quân Dao, song không chút bất ngờ gặt hái được một nụ cười vừa ngọt ngào lại vô cùng rực rỡ, tức khắc hắn đã sáng tỏ thông suốt.(*)
(*) Nguyên văn: 阔然开朗, có nghĩa là rộng mở trong sáng, sáng tỏ thông suốt, hiểu được vấn đề.
Cũng đúng, chuyện của Đỗ phủ chẳng liên quan gì tới hắn cả!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện