“Tất cả dừng tay lại cho trẫm!” Thấy hai con đã ngộ thương người vô tội, Thiên Hi đế giận tím mặt mày, lớn tiếng quát.
“Tiểu Đường Đường, muội sao vậy? Đừng dọa ta, hu hu, muội mà có mệnh hệ gì, ta phải làm sao đây?” Ngũ công chúa vùng vẫy bò dậy, vừa khóc vừa muốn đưa tay ra nâng Đường Quân Dao ngã trên mặt đất dậy, nhưng chân tay nàng ta như nhũn ra, dùng sức mãi mà vẫn không thể nâng người dậy, thay vào đó cả người còn bị ngã xuống đất một lần nữa.
“Người đâu!” Thiên Hi đế hét lớn một tiếng, lập tức có nội thị hớt hải chạy vào, nâng hai người lên.
Còn Thái tử và Tương vương bị Thiên Hi đế sai người kéo ra, trên người hai người đều chằng chịt vết thương, mặt mũi bầm dập đến nỗi suýt nữa nhìn không ra dáng vẻ ban đầu, ấy thế mà cả hai vẫn trừng ánh mắt tràn đầy lửa hận về phía đối phương, ánh mắt như mũi tên sắc bén bắn ‘vù vù vù’ lên người đối phương, ai cũng hận không thể đâm đối phương thành con nhím.
“Nghiệt tử!” Thiên Hi đế bước nhanh tới, lần lượt cho hai người một cái tát trời giáng, đánh đến nỗi mặt hai người lệch sang một bên, trong nháy mắt mặt đã sưng lên, thậm chí khóe miệng còn rớm máu, nhưng cả hai không dám thốt lên tiếng nào.
Thái tử chỉ biết cúi đầu, không dám đối diện với khuôn mặt phẫn nộ của phụ hoàng.
“Đường Đường, cháu sao rồi? Mau mời thái y!” Hoàng hậu sắc mặt tái nhợt, cánh tay run rẩy muốn nhìn xem vết thương trên người Đường Quân, nhưng lại sợ chạm vào làm nàng đau, vì thế vội vàng sai người đi mời thái y.
Ngũ công chúa vừa khóc vừa oán trách: “Muội xông ra làm gì! Người thì bé như giá đỗ, một trận gió cũng có thể quật ngã, cơ thể của ta chắc khỏe hơn muội nhiều, đánh hai phát cũng không sao cả, ai bảo muội cậy mạnh xông ra làm chi! Bị thương ở đâu rồi? Mau để ta nhìn xem….”
Nàng ta vừa nói vừa đưa tay sờ chỗ này vê chỗ nọ trên người Đường Quân Dao.
Đường Quân Dao trúng một quyền nặng nề kia, khí huyết quay cuồng, xém nữa phun ra một búng máu, nàng cảm thấy dường như xương cốt sắp sửa bị đánh vỡ tới nơi, đau đến nỗi đầu óc choáng váng, trong mắt toàn sao trời.
Trong lúc mông lung, nàng dường như nhìn thấy bóng dáng của Ngôn Vũ xuất hiện trước mặt mình, sau đó thì nghe thấy nàng ta mềm giọng hỏi mình: “Dao Dao, ngươi trở về bên cạnh cha mẹ ngươi chưa?”
Nàng vô tri vô giác gật đầu, ngay sau đó lại thấy Ngôn Vũ mỉm cười như trút được gánh nặng, nàng ta lẩm bẩm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ta cũng an tâm rồi….”
Khi đang nói chuyện, cơ thể nàng ta từ từ trở nên trong suốt, mãi cho đến khi biến mất hoàn toàn.
A Vũ! Nàng muốn gọi nàng ta lại, nhưng lúc này thái y đã vội vã chạy đến, Ngũ công chúa trực tiếp kéo lão thái y đã tuổi gần sáu mươi đến cạnh nàng.
“Mau mau mau, mau khám cho muội ấy, vừa nãy muội ấy đã bị một quyền nặng.”
A Vũ, A Vũ! Đường Quân Dao tỉnh táo lại, nghĩ tới một màn vừa rồi khiến nàng sinh ra một dự cảm không lành, trong lòng nhiều lần cất tiếng gọi tên Ngôn Vũ.
“Cô nương có thấy đau không?” Lão thái y ấn nhẹ xung quanh chỗ bị thương sau lưng nàng, thấy nàng không có phản ứng gì thì không khỏi lên tiếng hỏi.
Trong lòng Đường Quân Dao đang mải nghĩ tới Ngôn Vũ đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất, không hề nghe rõ lời ông ta nói, còn Ngũ công chúa lại vô cùng sốt ruột: “Sao lại không đau chứ? Một quyền mạnh như thế mà, ngươi nhẹ chút, đừng ấn lung tung muội ấy sẽ đau đó!”
Lão thái y hết nói nổi.
Cô nương này nhìn thế nào cũng không giống đang đau!
Lúc này Hoàng hậu đã nhận ra điều khác thường, lo lắng hỏi: “Đường Đường, cháu có thấy trên người mình đau không?”
Gọi thật lâu mà không nhận được lời hồi đáp của Ngôn Vũ khiến Đường Quân Dao vô cùng sốt ruột, nhưng vẫn cố ép cơn hoảng loạn vô cớ trong lòng, lắc đầu: “Không đau, không đau ạ.”
“Sao lại không đau được chứ? Ta thấy muội đau đến nỗi mặt mày trắng bệnh rồi kia.” Ngũ công chúa không tin.
Lão thái ý kiểm soát lực rồi lại ấn vào vết thương của nàng, thấy vẻ mặt của nàng không lộ ra chút đau đớn nào, ông ta suy nghĩ một lát, bèn nói: “Xin Công chúa điện hạ thay thần kiểm tra sau lưng Đường cô nương xem có vết bầm hay không.”
Rốt cuộc Đường Quân Dao cũng phản ứng lại.
Không đúng! Lúc nãy nàng còn cảm thấy đau muốn xỉu mà, sao bây giờ lại chẳng thấy đau gì cả, như thể chưa từng bị đấm trúng vậy.
Khi Ngũ công chúa cởi áo nàng ra, nhìn đến chỗ vừa bị đánh trúng của nàng thì cũng bị ngây ngẩn cả người.
Đừng nói là vết bầm màu đen, chỗ này hoàn toàn trắng trẻo mịn màng, hoàn toàn không có dấu vết bị thương nặng.
Nàng ta vẫn không từ bỏ, vừa vươn tay ấn loạn xọa trên lưng nàng, vừa hỏi: “Có đau không Đường Đường? Nếu đau thì cứ nói, đừng có mà có gắng nhịn.”
Đường Quân Dao kéo cánh tay của nàng ta, khoác lại áo: “Không đau, không đau chút nào, tỷ không cần lo lắng.”
Mặc dù trên mặt nàng không có chút gượng gạo nào, nhưng Ngũ công chúa vẫn không sao tin được: “Sao có thể không đau được chứ, muội xem, đến cả khóa trường mệnh muội đeo trên người còn bị nứt toác ra kia kìa, vừa nhìn đã tượng tượng ra một quyền đấy đánh trên người có bao nhiêu đau đớn.”
Đường Quân Dao ngẩn ra.
Khi nàng cúi đầu xuống nhìn thì thấy Ngũ công chúa đang cầm khóa trường mệnh mà mình vẫn luôn mang theo bên người, còn trên khóa trường mệnh lúc này quả nhiên đã xuất hiện một vết nứt.
Nàng cực kỳ hoảng sợ, vội cầm lấy khóa trường mệnh, lật đi lật lại với vẻ không dám tin, sau đó nàng thật sự nhìn thấy mặt trên của nó xuất hiện một vết nứt có thể thấy bằng mắt thường.
Làm sao có thể? Lúc nãy nàng bị một quyền sau lưng cơ mà, làm sao khóa trường mệnh ở trước ngực có thể bị đánh tả tơi như vậy?
Nàng lập tức nhớ đến sự xuất hiện của Ngôn Vũ, rồi lại liên tưởng sự an toàn của bản thân bây giờ, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Có phải Ngôn Vũ đã thay mình chịu thương tổn của một quyền nặng nề kia không? Nàng còn nhớ con đau nhói lúc cơ thể bị đánh trúng, nhưng sau khi cơn đau đó qua đi, nàng lại chẳng cảm thấy gì nữa.
“Tiểu Đường Đường, muội sao vậy? Có phải cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Ngũ công chúa thấy mặt nàng trắng bệnh, vẻ mặt thừ ra, lo lắng hỏi.
“Không sao, không sao.” Đường Quân Dao cố ép mình nở một nụ cười cứng nhắc rồi trả lời.
Ngũ công chúa vẫn không yên tâm nổi, nàng ta bắt thái y giúp nàng bắt mạch lại một lần nữa mới chịu dừng.
Gian ngoài truyền vào tiếng trách mắng đầy tức giận của Thiên Hi đế, đồng thời cũng khiến cho Hoàng hậu đang bận tâm cho vết thương của Hứa Quân Dao phải chuyển rời lực chú ý, cơ thể Hoàng hậu lắc lư, đôi mắt ngập nước.
Tim ngũ công chúa thắt lại, nghe tiếng trách mắng đầy phẫn nộ của Thiên Hi đế ở gian ngoài, lại nhớ tới vẻ ngoan độc của hai vị hoàng huynh, lúc đó bọn họ chỉ hận không thể giết chết đối phương, nghĩ đến đây hốc mắt nàng đỏ ửng, nghẹn ngào gọi: “Mẫu hậu…..”
“Không sao, có mẫu hậu và phụ hoàng của con ở đây, con không cần phải lo gì cả.
Đường Đường vừa mới bị thương, con cùng con bé quay về nghỉ ngơi đi.” Hoàng hậu từ ái mà lau nước mắt trên mặt nàng, dịu giọng nói.
Ngũ công chúa khóc thút thít, nhất định không chịu: “Con không đi đâu, con phải ở lại cùng người.”
“Nghe lời nào, chớ để mẫu hậu lo lắng.” Giọng nói của Hoàng hậu đã có chút khàn, nhưng vẻ mặt vẫn ôn nhu như cũ, dùng tay hớt những sợi tóc rũ xuống hai má của Ngũ công chúa.
Đường Quân dao cũng biết lúc này không phải lúc thích hợp để mình ở lại, nàng nhẹ nhàng kéo cổ tay áo của Ngũ công chúa, làm bộ suy yếu: “Bỗng nhiên muội thấy hơi chóng mặt, muốn quay về nằm một lúc.”
“Xem kìa, Đường Quân dao không thoải mái, con đưa muội ấy quay về trước đi!” Làm sao Hoàng hậu không biết nàng đang giả vờ, nhưng cũng thuận theo lời nói của nàng mà khuyên nhủ nữ nhi.
Ngũ công chúa cuối cùng vẫn nức nở đồng ý, dìu Đường Quân Dao đang giả bộ suy yếu cẩn thận rời khỏi cung Phượng Tảo.
Trong điện, Thiên Hi đế ngồi trên bảo tọa, mặt mày xanh mét, sự tức giận chất chứa trong mắt không hề tiêu tan là bao.
Hắn quét mắt nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Thái tử và Tương vương đang quỳ trên mặt đất, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Trẫm không ngờ, huynh đệ các ngươi lại ngu không ai bằng như vậy, bị người khác châm ngòi ly gián mà cũng không hề hay biết, cho nên hôm nay mới làm ra những chuyện cốt nhục tương tàn như vậy, kẻ thù khoái trá, người thân đau lòng!
“Từng câu các ngươi nói đều trách móc đối phương vì chưa từng tin tưởng mình, căm hận đối phương vì chưa từng coi mình là huynh đệ, nhưng từng việc trong lời trách móc này, các ngươi có từng chủ động hỏi câu trả lời của đối phương, có từng bình tĩnh hòa nhã nghe đối phương giải thích chưa?!”
“Chưa từng, các ngươi chưa bao giờ làm vậy! Các ngươi hoàn toàn dựa vào suy đoán, chưa tự mình đinh tội cho đối phương, lại chưa từng nhận ra sự khiêu khích của người khác, vì vậy mới khiến cho tình cảm huynh đệ ngày càng phai nhạt, oán trách lẫn nhau, cuối cùng đi đến bước đường ngày hôm nay!”
Hai đứa con trước mặt này, đều là những đứa mà ông coi trọng nhất, chúng là người mà ông gởi gắm nhiều kỳ vọng nhất.
Đặc biệt là trưởng tử, ông đã dốc lòng bồi dưỡng, ký thác hy vọng sau này hắn có đủ năng lực để tiếp nhận trọng trách trên người mình.
Nhưng mà bây giờ…..ông quả thật không dám tin, trưởng tử mà mình gửi gắm nhiều kỳ vọng nhất, có một ngày lại hướng đao kiếm về phía mình.
“Là lỗi của trẫm, trẫm không nên sắc lập ngươi làm thái tử quá sớm.” Con mắt hắn hơi ẩm ướt, bỗng nhiên không có tâm tư tiếp tục răn mắng nữa, ông thở dài một hơi.
“Phụ hoàng…..” Thái tử hồi tưởng lại quá khứ, sắc mặt trắng như tờ, cuối cùng ngã xuống đất.
Tương vương run rẩy cánh môi, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng lại phát hiện mình không thốt ra nổi một câu.
Cho nên có thể nói, hết thảy đều là sự hiểu lầm của hắn sao?
Hoàng hậu xuyên qua bình phong nhìn phụ tử ba người ở nội điện, lệ rơi lã chã.
Cốt nhục chí thân đi đến nông nỗi ngày hôm nay, rốt cuộc là lỗi của ai?
———-
Khoảnh khắc bước ra khỏi cung Phượng Tảo, Đường Quân Dao nhìn thấy thị vệ đang quỳ đầy trước cổng, nàng khẽ thở dài.
Không biết nên nói Thái tử và Tương vương là chó cùng rứt giậu nên mới buộc phải làm vậy hay gì. Thiên Hi đế nắm triều đình trong tay là điều không cần bàn cãi, hơn nữa ông còn có uy vọng ở dân gian, không phải là người mà một Thái tử có thể làm lay động được!
Mặc dù các quần thần ai cũng có tư tâm, nhưng không một ai là không nguyện lòng thần phục vị thiên tử anh mình ngồi trên long ỷ này.
Dưới thời của Thiên Hi, cuộc sống của bách tính sẽ ngày một tốt hơn, cho nên mọi người rất biết ơn vị vua này.
Rốt cuộc ai đã cho Thái tử dũng khí, để hắn cả gan làm ra loại chuyện tự tìm đường chết này!
Hai người quay về tẩm cung của Ngũ công chúa, thì nghe nói các vị công tử cô nương đã bị thị vệ lùa đến điện Minh Hoa, còn các vị cáo mệnh phu nhân thì bị nhốt trong sảnh phụ của cung Phượng Tảo, đều đã lấy lại được tự do.
Đường Quân Dao cảm thấy, cuộc ‘bức vua thoái vị’ này của Thái tử, thị vệ thật sự nghe theo lệnh của hắn phỏng chừng chỉ có những thị vệ bao vây ‘con tin’ kia mà thôi.
Nàng cũng may mắn vì hôm nay Nguyễn Thị không vào cung, nếu không nàng ấy chắc chắn sẽ bị dọa sợ cho xem!
Nàng cúi thấp đầu, vuốt ve chiếc khóa trường mệnh đã hỏng trong tay đồng thời gọi tên Ngôn Vũ hết lần này tới lần khác, hy vọng nàng ta có thể đáp lại lời của mình.
Nhưng thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Ngôn Vũ thủy chung không xuất hiện, cũng không hề trả lời nàng lấy một lời.
Nàng cố ép sự hoảng loạn trong lòng, cố gắng hồi tưởng khoảnh khắc bị Thái tử đánh trúng kia.
Nàng nhớ rõ mình thật sự bị đánh trúng ở sau lưng, đến nay nàng vẫn nhớ rõ cơn đau lúc đó.
Nhưng vào lúc nàng bị đau đến nỗi đầu óc choáng váng, Ngôn Vũ chợt xuất hiện, đồng thời hỏi mình câu kia…………
Đúng rồi, nàng ta hỏi mình một câu, là câu gì í nhỉ? Là câu gì í nhỉ? Nàng vừa cuống lên lập tức trong đầu trở nên trống rỗng, nghĩ thế nào cũng không ra.
Nàng hít thở vài cái thật sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
Lúc đó, Ngôn Vũ bỗng nhiên xuất hiện, nhìn mình rồi hỏi một câu.
Nàng hỏi…
“Dao Dao, ngươi đã trở về bên cạnh cha mẹ ngươi chưa?”
Ngươi đã trở bên cạnh cha mẹ ngươi chưa? Con mắt nàng đột ngột mở to.
Trở về bên cạnh cha mẹ ư? Ngôn Vũ luôn ở bên cạnh mình, làm sao nàng có thể hỏi một câu như vậy?
Còn có, sau đó nàng ta lại nói một câu………
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ta cũng yên tâm rồi…”
Yên tâm? Nàng ta yên tâm cái gì? Tại sao sau khi biết mình trở về bên cạnh cha mẹ thì yên tâm?
Đường Quân Dao đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, sắc mặt nàng tái đi một cách vô thức.
A Vũ….không, đó không phải A Vũ của nàng! A Vũ của nàng không như thế đâu! Vẻ mặt