“Huyền Thanh là ai?” Đường Hoài Châu hỏi một cách khó hiểu.
“Chính là vị đạo trưởng khá có tiếng của chùa Triều Vân huyện An Bình đấy.
Là cái vị mà trước đây khi chúng ta còn ở huyện An Bình, cứ mỗi lần có chuyện gì là tổ mẫu với mẫu thân sẽ đến tìm ông ta xin bùa bình an ấy.” Đường Quân Dao giải thích.
Lời vừa dứt, nàng đã thấy Đường Hoài Châu đang nhìn mình với ánh mắt cổ quái, Đường Quân Dao lấy làm khó hiểu: “Huynh nhìn muội như thế làm cái gì?”
“Lúc trước khi chúng ta còn ở huyện An Bình…..Bảo Nha, lúc đó muội mới bao tuổi chứ? Thế mà muội còn nhớ được rõ ràng như vậy sao?” Đường Hoài Châu không vui nói.
Đường Quân Dao hiếm khi ngớ người ra, cuối cùng cũng ngộ ra mình vừa mắc phải một sai lầm ngu dốt, nàng gãi mặt nhưng vẫn cứng mồm nói ngang: “Thì chả thế, muội đâu mới tí tuổi đầu mà đã chóng quên giống huynh, những chuyện bé hơn nữa muội cũng có thể nhớ rõ ràng.”
Đường Hoài Châu thầm thì: “Bảo sao từ bé đã thù dài như thế!”
Hạ Thiệu Đình bất đắc dĩ nhìn hai huynh muội này, sau đó thấp giọng phân phó Tào Thăng mang người đi kiểm tra xem còn có nhân chứng sống nào không, còn mình thì đi đến chỗ Đồ Y đang nằm cách đó không xa, xét kỹ một hồi mới xác thực đối phương đã ngừng thở.
Ngực trúng kiếm, một kiếm trí mạng, nhưng sau đó lại có thêm một nhát kiếm khác là sao? Hắn ấn nhẹ lên vết thương khác trên ngực Đồ Y với vẻ khó hiểu và nghi ngờ.
Đường Quân Dao phát hiện ra động tác của hắn, lại nhìn lướt qua vẻ mặt của hắn, nàng lập tức cảm thấy chột dạ.
Sợ hắn sẽ hỏi người nào đã đâm thêm nhát kiếm thứ hai, nàng vội vàng chuyển dời lực chú ý của hắn: “Đình ca, bây giờ đã biết Huyền Thanh cứu dư nghiệt tiền triều Phương Nghi đi, vậy có phải nên lập tức truy bắt bọn họ không? Còn cả chùa Triều Vân, Thanh Vân đã sống ở chùa đó bao nhiêu năm, nói không chừng rất nhiều chuyện xấu của ông ta đều được tiến hành ở chùa đó, triều đình cũng nên điều tra kỹ lượng một phen.”
Quả nhiên, Hạ Thiệu Đình không còn để ý đến thi thể của Đồ Y nữa mà gật đầu nói: “Nàng nói có lý, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật những chuyện xảy ra ngày hôm nay cho bệ hạ, đồng thời cũng sẽ xin chỉ lục soát toàn bộ chùa Triều Vân.”
“Muội đi cùng chàng!” Đường Quân Dao vội vã nói.
Nàng cũng muốn là người đầu tiên nhìn thấy rốt cuộc bọn Phương Nghi Huyền Thanh đã giấu cái gì ở chùa Triều Vân? Đúng rồi, nàng nhớ đến năm đó khi lần đầu tiên mình nhìn thấy Huyền Thanh, lão đạo kia còn tặng nàng một miếng ngọc bội cũ, cơ mà nó đã bị nàng ném thẳng tay rồi đi, hình như sau đó tổ mẫu đã nhặt nó, hôm nào nàng phải đến chỗ tổ mẫu xin nó về rồi mang cho Tái Thần Tiên xem nó là thứ gì.
“Không được!!” Hai nam tử đồng thanh bác bỏ lời nàng.
Đường Hoài Châu nói trước: “Ta nói cho muội nghe này Bảo Nha, muội an phận thành thật cho ta một chút, không được chạy loạn chỗ nọ chỗ kia! Muội là thiên kim tiểu thư, là tiểu thư khuê các, dù có giả vờ cũng phải giả thành bộ dạng mà tiểu thư khuê các nên có!”
“Chùa Triều Vân cách kinh thành quá xa, muội là một cô nương chưa xuất giá nên rất bất tiện, Đường đại nhân và Đường phu nhân cũng sẽ không yên tâm.
Ta đồng ý với nàng, nếu điều tra được cái gì nhất định sẽ không giấu giếm nàng, nàng thấy thế nào?” Hạ Thiệu Đình kiên nhẫn nói.
Đường Quân Dao không phục nhưng cũng biết rằng chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng đồng ý, nên nàng chỉ đành tức giận lườm nguýt bọn họ, mà không hề phản bác lại điều gì.
Kệ các huynh có đồng ý hay không, dù sao muội nhất định sẽ nghĩ cách đi theo! Nàng nghĩ thầm.
Huyền Thanh là một trong những kẻ đầu sỏ khiến đời trước nàng phải chia lìa tình thân, cốt nhục làm hại lẫn nhau, nàng nhất định phải đích thân đi tra đến cùng.
Đương nhiên, nàng khăng khăng làm vậy không chỉ vì bản thân mà còn vì Ngôn Vũ, nàng hi vọng có cơ hội để điều tra rõ thân thế lai lịch của Ngôn Vũ, dù sao cũng phải để nàng ta làm một con quỷ rõ ràng.
Mà những điều này nàng đều không sao nói rõ với hai người trước mặt được.
“Ta nói cho muội hay, muội đừng có nghĩ đến chuyện ngày sau trộm đi nữa.
Việc cấp bách trước mắt chính là nghĩ xem lúc về nên ăn nói với nương thế nào.
Nhìn cái bộ dạng nhếch nhác người đầy bụi đất của muội đi, ôi chao, đến cả quần áo cũng bị xước đến rách cả ra, lỡ như để nương nhìn thấy muội thế này ta xem muội có thể làm được gì!” Đường Hoài Châu làm sao không biết tâm tư của nàng, nghiêm mặt giáo huấn.
Đường Quân Dao cúi đầu nhìn quần áo, đúng là bẩn thật, trên cổ tay áo quả thực có vài vết xước đến rách cả ra.
Nàng lấy khăn tay ra lau mặt, nhìn xem, chiếc khăn tay ban đầu trắng tinh cũng trở nên bẩn vô cùng, đủ thấy mặt nàng có bao nhiêu bẩn.
Nàng lập tức kêu lên một tiếng, nhất là khi nàng trông thấy bên môi Hạ Thiệu Đình thấp thoáng ý cười, nó khiến nàng càng thêm ảo não.
Cho nên vừa nãy nàng cứ nhìn vác cái khuôn mặt mèo hoa này lắc lư trước mắt Đình ca sao?
“Trên người nàng có bị thương không?” Hạ Thiệu Đình lo lắng hỏi.
“Không hề bị thương.” Nàng vừa lắc đầu vừa khoát tay.
Hạ Thiệu Đình không yên tâm nên nhìn kỹ một lượt, thấy nàng thật sự không giống bị thương, lúc này mới yên tâm hơn.
“Lần sau nàng không được lỗ mạng như vậy nữa, Châu ca nói đúng đấy, muội là cô nương chưa xuất giá, là tiểu thư khuê các, những chuyện nguy hiểm thế này tự có người phải làm, muội không cần lo lắng bận tâm.” Nghĩ đến việc cô nương to gan lớn mật này lập bẫy dụ rắn ra khỏi hang, Hạ Thiệu Đình không khỏi đau đầu.
Trong lòng Đường Quân Dao không phục.
Nếu không phải chuyện liên quan đến mình nàng còn lâu mới nhọc cái phần tâm này, nàng cũng không phải rảnh đến nỗi không có chuyện gì làm.
Song, nàng biết dù mình có làm thế nào cũng không xoay chuyển được ý nghĩ của hai người này, cho nên nàng không giải thích gì nhiều, dù sao bất kể thế nào, nàng nhất định phải giải quyết đám người Phương Nghi.
Hôm nay giết Đồ Y, quất Phương Nghi một roi, nhưng đó chẳng qua chỉ là nàng đang đòi lại số lãi mà các nàng đã nợ mình ở đời trước, căn bản vẫn không đủ để bù đắp cho những tổn thương mà họ đã gây ra cho mình.
“Được rồi được rồi, cũng không còn sớm sủa gì nữa, chúng ta còn không quay về thì thật sự không biết nên ăn nói thế nào với cha nương đâu.” Đường Hoài Châu nhìn sắc trời, không ngừng hối thúc.
Hạ Thiệu Đình gật đầu, hắn cũng phải nhanh chóng bẩn báo chuyện này cho bệ hạ, sau đó đến huyện An Bình một chuyến để lục soát toàn bộ chùa Triều Vân, xem có phát hiện gì mới không.
Sợ về muộn không tiện ăn nói, vì thế hai huynh muội Đường Thị thu dọn qua loa một chút rồi vội vàng lên ngựa về phủ.
Khi xe ngựa vừa lăn bánh, Đường Quân Dao không quên ló đầu ra ngoài cửa xe căn dặn Hạ Thiệu Đình: “Đình ca, khi nào huynh đi huyện An Bình nhất định phải nói trước với muội nha.
Nếu không, đến lúc đó muội lén đi theo chàng chẳng phải sẽ càng thêm lo lắng sao?”
Giọng nói lanh lảnh của cô nương gia đi xa dần, Hạ Thiệu Đình không biết làm sao đành xoa trán, còn Phạm Quảng thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Tướng quân, nàng ta làm vậy có tính là uy hiếp không?”
Còn không phải uy hiếp sao? Rõ ràng nàng biết mình sẽ lo lắng…….Hắn thở dài, cảm thấy hết cách với cô nương bướng bỉnh này.
Với tính cách của nàng, nếu đã khăng