Nghe Dự vương nói những lời này, tuy Đường Quân Dao không hiểu rõ nguyên nhân là gì nhưng nàng lại cảm thấy dường như hắn bị ảnh hưởng của đời trước, nếu không hắn sẽ không vẽ bức tranh về Ngôn Vũ, hơn nữa cũng sẽ không có cảm giác quen thuộc kì lạ với mình từ khi mới chỉ là một đứa trẻ.
Dự vương cũng cảm thấy những lời mình vừa nói khó bề tưởng tượng nổi, hắn cười áy náy với nàng, sau đó đổi chủ đề: “Hôm nay Quân Dao muội muội vào cung tìm Ngũ hoàng muội à? Mấy hôm muội không ở kinh thành Ngũ hoàng muội lúc nào cũng nhắc đến muội, bây giờ muội về rồi kiểu gì muội ấy cũng vui lắm đây!”
Đường Quân Dao thuận theo lời hắn nói vài câu khách khí, cuối cùng hai bên mới cáo từ và rời đi.
Dự vương đi được một đoạn, nhịn không được mà dừng bước quay người lại, hắn nhìn về phía bóng dáng nhỏ nhắn đang đi càng lúc càng xa với ánh mắt dần trở nên mê man, phải mất một lúc khá lâu hắn mới lấy lại tinh thần, bật cười lắc đầu.
Có lẽ Quân Dao muội muội là muội muội ruột thịt của hắn ở đời trước, cho nên lần đầu tiên gặp muội ấy ở đời này hắn mới cảm thấy nàng thân thiết.
“Điện hạ?” Hứa Đinh Nhược thấy hắn dừng bước, mê mẩn dõi theo bóng dáng xa dần của Đường Quân Dao, trong mắt nàng ta lập tức lóe lên sự ghen tị, nhưng nhanh chóng che giấu ngay, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở hắn.
Dự vương ngoảnh đầu nhìn nàng ta một cái, rồi nhớ tới chuyện về nàng ta mà vừa nãy Đường Quân Dao vừa nói, hắn khẽ nói: “Đinh Nhược, về sau ngươi đổi tên thành Đinh Uyển đi!”
Hứa Đinh Nhược sững sờ, cắn nhẹ cánh môi, trong lòng có chút không cam lòng, nhưng vẫn cúi đầu đồng ý, song nàng ta lại nhìn về phía Đường Quân Dao vừa đi khỏi với ánh mắt cay độc.
Được chủ tử ban tên là một chuyện khá là vinh dự, nhưng điện hạ lại đổi tên cho nàng ngay sau khi gặp gỡ Đường Quân Dao, điều này khiến nàng ta không khỏi nghi ngờ liệu có phải Đường Quân Dao đã nói cái gì với điện hạ hay không.
Loại cảm giác này giống như Dự vương đổi tên cho nàng để lấy lòng nữ tử khác vậy.
Hơn nữa, thái độ của Dự vương khi đối xử với Đường Quân Dao hoàn toàn khác với những nữ tử khác, huống hồ trước đây nàng ta cũng từng nghe nói Đường Quân Dao mới chính là Dự vương phi lúc đầu Dự vương chọn, trông thái độ của điện hạ rõ ràng cũng nghiêng về nàng ta hơn.
Không có được mới là thứ tốt nhất, từ nay về sau, e rằng địa vị của Đường Quân Dao trong lòng điện hạ……….
Nàng ta nắm chặt tay, cố gắng áp xuống cảm giác đố kỵ trong lòng.
———————-
Đường Quân Dao đang bước vào cửa điện thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt, có một bóng người đã nhanh chóng bổ nhào về phía nàng, ôm lấy nàng và nói oang oang: “Tiểu Đường Đường, muội cuối cùng cũng về rồi, ta còn tưởng muội chơi vui quá quên luôn cả lối về, quên sạch ta ở kinh thành rồi cơ!”
Nàng mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ lên lưng người nọ: “Sao lại thế được, ta quên ai cũng không thể nào quên được Ngũ công chúa!”
“Coi như muội có lương tâm!” Ngũ công chúa ôm nàng cọ cọ, nghe được những lời này của nàng thì vô cùng đắc ý mà hừ nhẹ một tiếng, sau đó mới buông nàng ra.
Đường Quân Dao thấy khí sắc nàng ta khá tốt, tựa như không hề bị ảnh hưởng bởi bệnh tình của Hoàng hậu, nàng thầm nghĩ lẽ nào bệnh tình của Hoàng hậu đã có chuyển biến tốt rồi sao?
Thực ra, nếu theo quỹ đạo của đời trước thì vốn dĩ Hoàng hậu phải chết trước ngày Thái tử bị phế, thế nhưng đời này bà ấy lại bước qua quỷ môn quan lần đó nên Đường Quân Dao thực sự không rõ kiếp này Hoàng hậu sẽ sống được bao lâu.
Ngũ công chúa kéo nàng ngồi bên cạnh, hỏi qua quýt nàng vài câu về những chuyện xảy ra trên đường đi, sau đó nóng lòng hỏi: “Đường Hoài Miễn có quay về cùng bọn muội không?”
“Quay về, Tam ca quay về cùng bọn muội.” Đường Quân Dao tủm tỉm trả lời.
Mắt Ngũ công chúa lập tức sáng rực, nhưng ngay sau đó lại nhụt chí mà ôm mặt, thở dài thườn thượt, vẻ mặt buồn rười rượi.
“Tỷ làm sao vậy? Có phải bệnh tình của Hoàng hậu nương nương có chuyển biến không?”
“Bệnh tình của mẫu hậu vẫn luôn thất thường, lúc tốt lúc xấu, tuy thái y không dám nói rõ nhưng phụ hoàng và bọn ta đều biết cả, thậm chí bản thân mẫu hậu cũng rất rõ ràng, lần này……..”
Hoàng hậu biết rất rõ tình hình sức khỏe của mình, biết rằng mình đã đến tình trạng dầu hết đèn tắt, nhưng khi còn sống có thể để bà nhìn thấy hai nhi tử khiến mình tan nát cõi lòng hòa thuận như lúc ban đầu, bà đã không có gì phải tiếc nuối nữa.
Lần này, Thiên Hi đế cũng biết rõ đại nạn của bà đã tới, tuy trong lòng đau buồn nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ như thể không có chuyện gì xảy ra, vẫn chung sống hòa hợp với bà như mọi ngày.
Đám hoàng tử công chúa cũng thế, không ai dám bày tỏ sự đau buồn của mình trước mặt Hoàng hậu, đây cũng chính là lí do vì sao Đường Quân Dao lại không cảm thấy bầu không khí ngột ngạt sau khi vào cung.
“Tiểu Đường Đường, ta nghĩ hay là cứ chọn đại một người gả đi, để mẫu hậu không phải lo lắng cho ta nữa, muội thấy có ổn không?” Ngũ công chúa chợt hỏi.
“Cái gì gọi là chọn đại một người để gả? Chung thân đại sự há có thể tùy ý như vậy!” Đường Quân Dao dở khóc dở cười, tức giận trả lời.
“Ai bảo Đường Hoài Miễn lúc nào cũng tránh né ta! Ta dậy thì đâu có xấu, tính cách cũng tốt nữa, tại sao hắn cứ không chịu chấp nhận ta chứ?” Hễ nhắc đến cái người trốn tránh không chịu gặp mình là Ngũ công chúa lại nản lòng biết bao.
“Không phải do tỷ không tốt, mà là bởi vì tỷ quá tốt, tốt đến mức Tam ca cảm thấy bản thân hắn không xứng với tỷ, cho nên mới một mực trốn tránh không gặp tỷ.”
“Ta đâu để ý mấy thứ đó.” Ngũ công chúa không vui mà bĩu môi.
“Tỷ không để ý nhưng huynh ấy để ý, ngay cả Nhị bá phụ và Nhị bá mẫu e rằng cũng không dám đồng ý.”
Với tính cách của phu thê Đường Chương Niên, nếu nhi tử cưới công chúa về, há chẳng phải hù chết họ sao?
Với lại, theo như những gì nàng biết, Lâm Thị đang có ý định hỏi cưới cháu gái bên ngoại của bà về làm thê cho nhi tử, hai nhà Đường Lâm thân càng thêm thân, điều này khác với mong muốn lấy con dâu vọng tộc cho nhi tử của Lý Thị.
Ngũ công chúa nghe xong không vui nổi.
Đường Quân Dao nói tiếp: “Nếu Hoàng hậu nương nương lo lắng cho hôn sự của tỷ, thì tỷ có thể nói thật lòng mình với người, nghe thêm ý kiến của nương nương.
Nương nương yêu thương tỷ nhất, người nhất định cũng hi vọng nửa đời sau của tỷ được sống hạnh phúc.
Ngũ công chú lập tức cảm thấy ngượng ngùng: “Thật ra ta đã nói với mẫu hậu rồi…”
Đường Quân Dao bỗng nhiên hiểu ra, suy nghĩ một lát rồi mỉm cười.
Hoàng hậu nương nương biết tình cảm của nữ nhi dành cho Tam ca, nhưng bà không ngăn cản, càng không hề ép nàng ấy chọn phò mã khác, loại bỏ mặc này sao lại không phải là một loại thái độ chứ! Tuy Hoàng hậu không hài lòng về Tam ca nhưng cũng không muốn coi nhẹ tâm tư của Ngũ công chúa, vì vậy bà ấy dứt khoát không dòm ngó tới.
Ngũ công chúa bị nụ cười của nàng làm cho càng mất tự nhiên hơn, nàng ta suy nghĩ một lát, cười hi hi sáp đến gần nàng: “Thế chuyến đi này tiểu Đường đường đã tóm gọn tiểu Hạ tướng quân vào trong lòng bàn tay chưa?”
Đường Quân Dao cong môi cười, nụ cười đầy đắc ý.
Ngũ công chúa vừa thấy liền hiểu ra ngay, con ngươi lúng liếng, hỏi với vẻ gian tà: “Tiểu Hạ tướng quân có, ừm, mất kiểm soát khi ở cạnh muội không?”
Đường Quân Dao không trả lời mà chỉ nhìn nàng ta cười.
Ngũ công chúa lập tức ôm mặt hét lên, dọa các cung nữ không hiểu chuyện gì vội vàng đi vào.
Nàng ta che miệng lại, phát tay với các nàng, tỏ ý mình không sao, bảo các nàng ra ngoài.
Sau các cung nữ lui xuống, nàng ta không nén nổi lòng hiếu kỳ, dịch sát vào cạnh người Đường Quân Dao, gương mặt thanh tú phiếm hồng, con mắt lấp lánh, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Đường Đường, có phải tiểu Hạ tướng quân hôn muội rồi không? Có cảm giác gì thế?”
Đường Quân Dao bị nàng ta hỏi trắng trợn như thế thì có chút mắc cỡ, nhưng ánh mắt lại càng long lanh hơn, bên má thấp thoáng lúm đồng tiền, nàng hiếm khi thiếu tự nhiên như vậy: “Thì là, thì là cảm giác đó! Cho dù ta có nói thì tỷ cũng không hiểu!”
Mặt Ngũ công chúa lập tức ỉu xìu, hừ nhẹ một tiếng: “Có cái gì ghê gớm lắm chắc!”
Đường Quân Dao nhếch miệng cười càng thêm vui vẻ, má lúm đồng tiền hằn sâu trên má bị Ngũ công chúa nhanh tay nhanh mắt duỗi tay ra chọc vào, hai người nhanh chóng náo loạn.
——————
Một ngày trước khi Đường Quân Du xuất giá, dầu rằng không thích nàng ta nhưng Đường Quân Dao vẫn phải dựa theo nghi lễ đến thêm giá trang cho nàng ta.
(*) Giá trang: Trang sức nữ trang để mang đến nhà chồng.
Nàng cầm hộp gấm mạ vàng khắc hoa mà Nguyễn Thị đã chuẩn bị đưa cho Đường Quân Nhu, tiện thể nói vài lời may mắn.
Nàng tới không sớm cũng không muộn, trong phòng trừ nàng ra còn có mấy cô nương có quan hệ thân thiết với Đường Quân Du, các nàng biết thân phận của Đường Quân Dao nên cố tình vây quanh nàng nói chuyện.
Làm sao Đường Quân Du nhìn không ra tâm tư của các nàng, nàng ta cười lạnh, nói không chút kiêng dè: “Ta có vài câu riêng tư muốn nói với Tam muội, các ngươi làm gì thì làm đi!”
Nét mặt của mấy vị cô nương tức khắc thôi cười, khá bức xúc với thái độ không nể nang của nàng ta, nhưng trong trường hợp này vẫn phải kiêng nể nên không dám biểu hiện ra, chỉ đành nói vài câu khách khí rồi đứng dậy cáo từ.
Đường Quân Du mở chiếc hộp gấm mạ vàng ra, thấy bên trong đặt một cây trâm phụng vàng khảm đá hồng ngọc, nàng ta cầm nó lên thưởng thức: “Nhọc muội hao tâm tổn trí, không ngờ còn chuẩn bị một món quà đáng giá như vậy.”
Trước đó Đường Quân Dao không hề hay biết Nguyễn Thị chuẩn bị quà gì cho nàng ta, nay thấy vậy cũng có chút tiếc rẻ.
Món đồ quý trọng như thế mà lại tặng cho Đường Quân Du đúng là đáng tiếc, thà rằng giữ lại để mình cài, còn không thì có thể đưa nó cho Lam Thuần còn có ích hơn!
“Thế nhưng mà, dù quà ngươi tặng có quý giá đến mức nào, cũng không thể bù đắp được tội nghiệt rằng ngươi đã hủy hoại cả đời ta, Đường Quân Dao, ta hận ngươi, chính ngươi đã phá hủy mọi thứ của ta, chính ngươi!!!” Nói đến đây, nàng ta ném cây trâm phụng xuống đất với ánh mắt hung ác, vẻ mặt dữ tợn tràn đầy căm thù.
Đường Quân Dao thấy thế thì cười, thong dong phất nhẹ cổ tay áo, ngoảnh mặt làm ngơ trước sự căm thù của nàng ta: “Ta chưa từng thấy người nào đổi trắng thay đen, mặt dày vô sỉ như Nhị tỷ.
Chẳng lẽ kết cục hiện nay của tỷ không phải là do chính tỷ gieo gió gặt bão hay sao?”
“Hay là chỉ có tỷ được tính kế người khác, chứ người khác không được phép đáp trả tỷ? Đường Quân Du, ta cứ ngỡ tỷ có một chút thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn là ta đánh giá tỷ quá cao.”
“Tỷ muội với nhau, tốt xấu gì cũng chung sống cùng nhau mười mấy năm, vậy mà tỷ lại cho rằng ta là loại người ngậm bồ hòn làm ngọt đấy ư? Lúc đầu, khi mà tỷ nảy ra tâm tư muốn tính kế ta thì tỷ nên nghĩ đến mình sẽ phải đối mặt với những hậu quả gì.”
“Cái gì ta cũng có thể ăn, nhưng lại ăn không nổi thiệt! Nếu tỷ muốn báo thù thì cứ việc phóng ngựa tới, ta ở đây đợi tỷ.”
Nói xong, nàng liếc nàng ta một cái đầy khinh miệt, rồi cất tiếng gọi Lam Thuần ở ngoài vào và bảo nàng ta nhặt cây trâm phụng lên: “Cầm nó về mời người nung chảy, sau đó đánh thành một cái chuông, ta muốn treo nó lên cổ con chó canh nhà.”
“Vâng ạ!” Lam Thuần không biết vừa xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nghe lời mà nhặt chiếc trâm phụng bị ném hỏng lên.
“Ngươi!” Đường Quân Du tức đến độ mặt mày vặn vẹo, nhìn nàng chòng chọc bằng ánh mắt ăn thịt người, nhưng trong lòng vẫn tồn tại cảm giác sợ hãi nên không dám tiến lên, chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn đôi chủ tớ không coi ai ra gì nghênh ngang rời đi.
Hôm nay thật sự là một ngày tươi đẹp, Đường Quân Dao vừa dẫn Lam Thuần bước ra khỏi cửa liền trông thấy Thứ phi Đường Quân Nhu của Tín vương ở đằng xa, nàng ta đang đi về phía này với một đống người vây quanh.
Đường Quân Nhu cũng nhìn thấy nàng, bước chân chững lại, mỉm cười tiến đón: “Tam muội muội.
Tam muội phải đi về rồi đấy ư?”
Đường Quân Dao thấy mặt nàng ta tươi cười hớn hở, còn sắc mặt của Lý Thị đứng phía sau cách đó không xa lại khá là khó coi.
Nhưng như thế cũng không có gì lạ, một thứ nữ luôn bị mình tùy ý dày vò nhào nặn bỗng chốc bay lên đầu cành, được gả vào nhà quyền quý.
Còn nữ nhi của mình lại bị ép gả cho một tên công tử bột không ra hồn, trong lòng Lý Thị không khổ sở sao được.
Đặc biệt là, trước đó Đường Quân Nhu chỉ là một thị thiếp cấp thấp, thế mà vào phủ Tín vương còn chưa được mấy tháng đã trở thành Thứ phi, thân phận thoắt cái biến hóa nghiêng trời lệch đất, ngay cả sinh mẫu Anh di nương của nàng ta cũng ưỡn thẳng sống lưng mà sống trong Đường phủ.
Người khiến bà ta uất nghẹn hơn cả chính là trưởng tử Đường Hoài Hưng, hắn chẳng những không mảy may để ý tới sự khó chịu của bà mà còn bảo bà ta sau này phải đổi xử tốt với Anh di nương, cũng không được thái độ ra mặt với Đường Quân Nhu, càng không cho phép Đường Quân Du bất kính với trưởng tỷ!
Còn Đường Bách Niên thì không cần phải nói, hiện giờ ông ta chẳng khác nào một người cha hiền của Đường Quân Nhu, nàng ta nói gì nghe nấy.
Cái này gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây(*), ngay cả bản thân Lý Thị có nằm mơ cũng ngờ tới có một ngày bà ta lại bị mẫu nhi Anh di nương trèo lên đầu lên cổ, mà phu quân và nhi tử của bà cũng bị đối phương lôi kéo.
(*) Trước khác nay khác; nhân sự thịnh suy nối nhau, biến đổi thất thường,