Dao Dao………
Đường Quân Dao hốt hoảng.
Đã từng có một người gọi mình như vậy, nhưng người đó đã không còn trên đời từ lâu, cũng không biết mai sau còn có cơ hội gặp lại nàng ấy không.
Có lẽ vẫn còn cơ hội nhỉ? Tái Thần Tiên nói bọn nàng duyên sâu, rồi sẽ có một ngày gặp lại nhau thôi,
“Nói năng cho cẩn thận, chớ để người ta làm cô bé bị thương.” Nàng phân phó vài câu.
Trường Phong vâng lời, quay người đi tới Đường phủ, đúng lúc nhìn thấy tôi tớ trẻ tuổi kia dơ tay toan tát tiểu cô nương.
Trông thấy tiểu cô nương sắp bị đánh trúng, hắn phi thân lên, chợt nắm lấy cổ tay của nam tử kia đồng thời chặn đứng hành động của hắn ta.
“Ở đâu tới….Hóa ra là Trường Phong đại ca đấy à.” Thoạt đầu người nọ còn giận giữu, nhưng sau khi hắn nhìn rõ diện mạo của người trước mặt thì không khỏi nén lại vẻ hầm hầm, cất tiếng gọi với vẻ mặt tươi cười.
“Trường Phong đại có gì phân phó sao?”
“Nói năng cho cẩn thận, ức hiếp một tiểu cô nương thì còn gọi gì là nam nhân!” Trường Phong cau mày, không vui nói.
“Trường Phong đại ca không biết chứ, con nha đầu chết tiệt này ngày ngày đều tới đây, cứ ngồi ì ở trước cửa đuổi thế nào cũng không đi, để người ta nhìn thấy thì kỳ cục lắm.
Nếu lão gia và phu nhân trách tội…………..” Người nọ khổ sở nói.
Đương nhiên Trường Phong cũng biết một tiểu cô nương ngày ngày ngồi trước công nhà người ta quả thật rất kỳ cục, nhưng hiểm khi chủ tử muốn lo chuyện bao đầu, nên hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Hắn trừng mắt nhìn người nọ môt cái, sau đó lại nhìn về phía tiểu cô nương, thấy cô bé gầy gò, đầu bù tóc rối, thậm chí trên tóc còn cắm và cọng côt khô, quần áo trên người thì dúm dó, góc áo còn dính đầy bùn đất, chỉ có mỗi khuôn mặt là sạch sẽ, đôi mắt đen lúng liếng vừa trong veo vừa đơn thuần của cô bé đang phản chiếu bóng hình của mình.
Hắn không khỏi cảm thán một câu, tiểu nha đầu này có đôi mắt khá đẹp đấy.
Chẳng qua là………hắn híp mắt lại, đánh giá quần áo trên người nàng, tuy quần áo vừa nhăn vừa bẩn nhưng chất liệu của vải không phải thứ mà gia đình dân chúng nghèo khổ có thể mua nổi, tư chất cô bé cũng không tệ, hắn nhất thời không thể phán đoán được lai lịch của cô bé.
Tiểu cô nương trừng bọn họ với đôi mắt to tròn, khuôn mặt hằm hè đầy cảnh giác.
“Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Trong nhà có mấy người? Tiểu cô nương mới tí tuổi đầu mà đã một mình ở bên ngoài, nếu gặp phải kẻ xấu thì làm sao đây?” Trường Phong lấy lại tinh thần, dịu giọng hỏi.
Tiểu cô nương dẩu mồm nói: “Ta không chạy lung tung, ta muốn đợi Dao Dao cũng không hề cản trở các ngươi đâu, đợi Dao Dao đến ta sẽ đi ngay.”
Cô bé vẫn không chịu tiết lộ một ít danh tính hay nơi ở của mình.
“Dao Dao mà ngươi nói là người thân của ngươi hay là bạn của ngươi? Ngươi và nàng bị thất lạc sao?”
“Dao Dao là….” Khuôn mặt của tiểu cô nương trở nên mơ hồ, nửa ngày trời vẫn không nói rõ được Dao Dao là gì của mình.
Nô bộc trẻ tuổi kia bực mình nói: “Trường Phong đại ca à, con nha ranh chết tiệt này đầu óc không được bình thường, huynh không cần phải phí lời với nó làm chi, cứ đuổi thẳng cô đi là được.”
Truòng Phong lại trừng mắt nhìn hắn ta, chỉ trong nháy mặt hắn đã im bặt không dám nhiều lời nữa.
Hắn kiễn nhẫn, hỏi với giọng điệu vô cùng dịu dàng mềm mỏng: “Dao Dao bảo ngươi chờ nàng ở đây sao? Lần cuối cùng ngươi gặp nàng là lúc nào? Nàng có dáng vẻ thế nào? Là nam hay nữ? Cao hay thấp? Béo hay gầy? Có cái gì đặc thù không?”
Lúc này tiểu cô nương càng thêm mơ hồ, lẩm bẩm: “Dao Dao là tiểu tiên nữa vừa đẹp người vừa đẹp, Dao Dao là người tốt nhất tốt nhất, nàng sẽ bện châu chấu bươm bướm, sẽ bảo vệ ta không để kẻ xấu ức hiếp ta, Dao Dao……….”
Nàng càng nói càng mơ hồ, trong đầu càng ngày càng hỗn loạn.
Dao Dao là ai? Nàng ấy có bộ dáng thế nào? Nàng chẳng có một chút ấn tượng nào cả, cũng không biết từ khi nào mà trong đầu nàng nàng hiện lên rất nhiều kí ức mơ hồ, nàng nhớ có một người, một người rất quan trọng.
“………..Dao Dao sống ở đây, nàng ấy……….”
“Ăn nói vớ va vớ vẩn! Ta chưa từng nghe nói trong phủ có người nào tên là Dao Dao!” Nô bộ trẻ tuổi cắt ngang lời nàng.
“Nàng ấy sống ở đây, chính đây!” Tiểu cô nương lấy lại tinh thần, tay chống nạch, trừng mắt với hắn đầy tức giận, lớn tiếng phản bác.
“Cái cứt! Ta làm việc trong phủ năm năm có lẻ rồi, nhưng chưa từng nghe nói trong phủ có người nào tên là Dao Dao, con ranh chết tiệt này chỉ giỏi nói bậy.
Đi mau đi mau, nếu không đi thì ta không khách khí nữa đâu đấy!” Tên nô bộc trẻ tuổi đã hết sạch kiên nhẫn, hắn hung hăng nói.
“Ngươi lừa ta, ở đây có, ở đây có!” Tiểu cô nương càng hét to hơn, hét mãi hét mãi rồi chợt hoảng hốt thốt lên: ” Ôi! Đã muộn thế rồi hả?! Không ổn không ổn, phải trở về thôi!”
Nói xong, cô bé lập tức quay người, lao nhanh trên đường như một khói, luồn đông quẹo tây thoắt cái đã biến mất.
Mắt Trường Phong láo liên, đuổi theo bóng người kia không chút nghĩ ngợi, hắn định nhìn xem rốt cuộc tiểu cô nương này là ai.
Hắn lần theo bóng người nhỏ bé kia chạy đông chạy tây, đi vào một ngõ nhỏ, băng qua vài con phố, hắn vô cùng sửng sốt khi thấy tiểu cô nương đi vào một con phố tập trung nhiều gia đình vinh hiển nhất trong kinh thành, sau đó lại luồn vào một con hẻm nhỏ.
Hắn dõi theo cơ thể nhỏ bé kia, thấy tiểu cô nương lưu loát chui vào lỗ chócạnh cửa bên của một phủ đệ nào đó, loáng cái đã không thấy tăm hơi.
Hắn quan sát kĩ một hồi, rồi vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra dinh thự khí thế này chính là phủ Tín vương.
Chẳng lẽ tiểu cô nương này là người của phủ Tín vương? Nhưng không biết cô bé có thân phận gì trong vương phủ.
Hắn cũng không nghĩ thềm nữa, sau một hồi nhìn chằm chằm vào lỗ chó, hắn quay người về phủ lĩnh mệnh.
Đường Quân Dao nghe xong thì vô cùng sửng sốt: “Người của phủ Tín vương ư?”
Trường Phong gật đầu, kể lại cho nàng những lời nói kỳ cục khó hiểu của tiểu cô nương trước cổng Đường phủ cho nàng, Đường Quân Dao nghe xong sắc mặt thay đổi, ngay cả giọng nói cũng run lên.
“Nàng nói Dao Dao là tiểu tiên nữ vừa đẹp người vừa đẹp nết, còn bện châu chấu cỏ cho nàng sao?”
Trường Phong không hiểu nàng hỏi vậy là có ý gì, hắn chỉ thành thật đáp lời: “Quả thực tiểu cô nương nọ đã nói như vậy.”
Đường Quân Dao bỗng cảm thấy đầu mình trống rỗng, trong đầu chỉ có một giọng nói không ngừng vang lên: Là A Vũ, nàng chính là A Vũ, A Vũ quay lại rồi, nàng ấy quay lại tìm mình rồi…………
“Ngay mai ngươi lại đi xem lần nữa, nếu nàng lại đến cổng phủ đại bá thì ngươi hãy mời nàng tới đây, không không không, nàng đâu quen ngươi, chắc chắc đã chịu đi cùng ngươi, thôi để ta tự đi vậy.” Nàng bắt đầu nói năng lộn xộn.
Trường Phong lấy làm khó hiểu trước phản ứng của nàng, hắn thấy vẻ vẻ mặt nàng có gì đó không ổn, thậm chí trong mắt còn có ánh sáng, hắn không biết làm gì hơn ngoài việc đồng ý rồi lui xuống.
Sau khi hắn rời đi, Đường Quân