Ngũ công chúa rầu rĩ không vui ngồi trên mặt đất, nàng ôm lấy tấm mềm mà lúc sinh tiền Hoàng hậu thường dựa vào.
Thiên Hi đế thấy vậy thì vô cùng đau lòng cho nữ nhi, ông xoa đầu nàng âu yếm; sau khi nghe cung nhân truyền đạt lại ý tứ của Đường Quân Dao, thấy nữ như có vẻ không hứng thú lắm, ông thở dài và nói: “Đi đi! Đi thăm Hoàng tẩu con cũng tốt, đi để lòng khuây khỏa cũng được, con ra ngoài đi dạo chứ đừng ở trong cung bức bối quá rồi suy nghĩ lung tung.”
“Không phải trước đây phụ hoàng không đồng ý cho con xuất cung sao?” Ngũ công chúa lấy làm khó hiểu.
“Trước đây con to gan lớn mật, lại còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nhưng bây giờ con đã trưởng thành rồi, phụ hoàng cũng an tâm hơn.” Thiên Hi đế mỉm cười nói.
Thật ra, điều ông thực sự muốn là để Ngũ công chúa ra ngoài khuây khỏa tâm tình.
Sau khi Hoàng hậu mất, hoàng tử công chúa dưới gối ông nhiều như vậy nhưng người thật sự giữ đạo hiếu cho Hoàng hậu cũng chỉ có Dự vương và Ngũ công chúa, hai đứa này đều là những đứa con thật lòng hiếu thảo nên ông muốn chăm sóc chúng nhiều hơn.
“Đi đi, phụ hoàng bố trí mấy người đắc lực cho con, đi sớm về sớm.”
Ngũ công chúa suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy lâu rồi mình chưa gặp tiểu Đường Đường, với lại nàng cũng chưa đến phủ đệ của Nhị hoàng huynh bao giờ! Nhân cơ hội này đi xem cũng được.
Đến ngày hẹn, từ sáng sớm Đường Quân Dao đã vào cung đón Ngũ công chúa để cùng nhau đến phủ Tín vương, nàng chú ý tới khuôn mặt của cung nữ đi theo hầu hạ Ngũ công chúa không phải là người bình thường vẫn hầu hạ nàng ấy, nàng lấy làm khó hiểu nhưng cũng không để trong lòng.
Đường Quân Nhu vô cùng bất ngờ khi trông thấy Ngũ công chúa cũng đến.
Đương nhiên nàng ta sẽ không cho rằng mình có thể diện lớn đến nỗi mời được cả Tĩnh An công chúa được sủng ái nhất.
Sau khi hai bên hành lễ xong, Ngũ công chúa quan sát đánh giá nàng ta một phen, rồi nghiêng đầu nói với Đường Quân Dao: “Tiểu Đường Đường, diện mạo của muội và tỷ tỷ này của muội chả giống nhau gì cả!”
“Muội với Đại tỷ không phải tỷ muội ruột nên đương nhiên diện mạo không giống nhau.” Đường Quân Dao cười đáp lời.
Ngũ công chúa quan sát Đường Quân Nhu một hồi rồi trực tiếp đưa ra kết luận: “Vẫn là tiểu Đường Đường đẹp hơn!”
Lời nói thằng thừng không nể mặt này cũng chỉ có Ngũ công chúa, người từ trước đến nay luôn làm theo ý mình và được nuông chiều mới dám nói ra.
Đường Quân Nhu thôi cười, cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng lại không dám đắc tội Ngũ công chúa nên nàng ta chỉ đành gượng cười nói: “Tam muội vẫn luôn là người xuất sắc nhất trong đám tỷ muội chúng ta.”
Ngũ công chúa không giấu nổi niềm tự hào, bày ra dáng vẻ tâm đắc của người già: “Ta là người nhìn tiểu Đường Đường lớn lên đương nhiên biết muội ấy cái gì cũng rất xuất sắc.”
Đường Quân Dao bất đắc dĩ liếc nhìn nàng.
Tỷ nhìn ta lớn lên? Lời này mà tỷ cũng dám nói.
Đường Quân Nhu cười không được tự nhiên, ngay lúc nàng ta đang định mời hai nàng đến bên nhà thủy tạ thì Ngũ công chúa lại nói tiếp: “Nhị hoàng tẩu ở đâu? Tỷ ấy ôm đau, về tình về lý ta đều phải đi thăm.”
Đường Quân Nhu không dám từ chối, nàng ta không thể không đưa các nàng tới chính viện của Tín vương phi.
Tín vương phi dựa vào thành giường không biết đang nghĩ gì, nghe nói Đường thứ phi dẫn Ngũ công chúa và Đường cô nương đến đây bèn phân phó Thu Bình mở cửa sổ ra để làm bay bớt mùi thuốc nồng nặc trong phòng, tránh cho nó ám lên người Ngũ công chúa.
Dầu rằng đây là lần đầu tiên Đường Quân Dao đến phủ Tín vương, nhưng nàng đã gặp Tín vương phi ở nhiều nơi.
Tuy nhiên, nàng đã lâu không gặp Tín vương phi kể tử khi nàng ấy bị bệnh, nay vừa gặp lại đã trông thấy Tín vương phi gầy đến nỗi xương gò má nhô ra, nhìn người trước mắt khiến nàng không khỏi lấy làm hoảng hốt.
Ngũ công chúa cũng thế, nàng ấy vội vàng tiến lên nắm lấy tay Tín vương phi, ân cần hỏi: “Sao hoàng tẩu lại gầy dã man như vậy? Thái y nói thế nào? Bệnh lâu như thế rồi mà cơ thể chưa tốt lên tí nào sao?”
“Đều là bệnh cũ mà thôi, chì cần từ từ điều dưỡng là được.” Tín vương phi vỗ mu bàn tay của Ngũ công chúa, mắt lại nhìn về phía Đường Quân Dao đang đứng phía sau nàng ấy, Tín vương phi nhìn thấy nàng có khuôn mặt phù dung, đôi mày không vẽ mà đen, cánh môi không tô mà đỏ, đôi mắt tròn veo như làn thu thủy, trong đôi mắt ấy còn có sự quan tâm đối với mình, Tín vương phi không khỏi thầm cảm thán ‘quả nhiên là một giai nhân hiếm có, hèn chi con sói hung ác Tín vương kia lại nhìn trúng nàng’.
Tín vương phi trấn tĩnh lại, mỉm cười nói: “Vài năm không gặp, Quân Dao muội muội trở thành đại cô nương rồi đấy.”
Đường Quân Dao đi tới muốn nói vài câu thì bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng cấn an của thị nữ: “Điện hạ!”
“Điện hạ!” Đường Quân Nhu dẫn đầu nghênh đón, hành lễ chào hỏi vô cùng mềm mại.
Nào biết Tín vương lại không hề dịu dàng săn sóc đỡ nàng lên như ngày thường mà còn đi thẳng qua người nàng.
Nụ cười tươi tắn trên mặt nàng ta lập tức vụt tắt, vẻ mặt tràn đầy tủi thân.
“Hóa ra Ngũ hoàng muội và Quân Dao muội muội cũng ở đây, vậy là bản vương đến đúng lúc rồi.” Tín vương chắp tay sau lưng, môi mỉm cười, không biết hắn vô tình hay cố ý nhưng ánh mắt luôn liếc về nơi Đường Quân Dao đang đứng và nói bằng chất giọng dịu dàng.
“Sao Nhị hoàng huynh vẫn còn ở trong phủ?” Ngũ công chúa ngạc nhiên hỏi,
“Vương phi ốm đau như thế bản vương làm sao mà an tâm được, đương nhiên phải ở lại trong phủ.” Tín vương thở dài, trong lúc nói chuyện đã ngồi xuống bên giường, dém góc chăn cho Tín vương phi đang cứng đờ cả mặt với vẻ săn sóc.
rồi lại ôn nhu nói tiếp: “Bản vương thấy thần sắc của vương phi sa sút hơn hôm qua, tối qua ngủ không ngon à?”
Lông tơ khắp người Tín vương phi dựng thẳng lên, đây chính là loại cảm giác bị con sói hung ác nhìn chằm chằm, nói không chừng ngay sau đó nàng sẽ bị con sói hung ác này nhào tới cắn xé.
Đặc biệt là, tuy nàng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tín vương, nhưng sự chán ghét trong đôi mắt hắn lại không mảy may che giấu, nó khiến nàng không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Vương phi lạnh ạ? Để ta đóng cửa sổ vào.” Giọng nói ân cần của Đường Quân Dao vang lên trong phòng.
“Không cần đâu, mở cửa sổ để thông khí cũng tốt.” Tín vương phi cuống cuồng nói.
“Cứ nghe theo Quân Dao muội muội đi, vương phi cũng phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn, ngộ nhỡ lại cảm lạnh, há chẳng phải làm bản vượng lo lắng hơn sai?”
Tín vương không tán thành, sau đó quay đầu nhìn Đường Quân Dao bằng ánh mắt càng thêm ôn hòa hơn: “Trong