Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước

Chương 127


trước sau

(*) Giấc mộng Nam Kha: Trong văn chương thường dùng điển tích này với các từ ngữ: Giấc Nam Kha, giấc hòe, để chỉ cuộc đời là phù du mộng ảo; công danh phú quý tựa giấc chiêm bao.

Nụ cười trên mặt Đường Quân Dao càng xán lạn hơn, nhưng trong lòng lại đang thầm móc mỉa.

Lão già nhà nàng ưa sĩ diễn lắm, bây giờ cười dịu dàng nhã nhặn thế thôi, chứ đến lúc về nhà kiểu gì cũng giả bộ đáng thương uất ức trước mặt nương cho coi!

Diễn, người cứ diễn tiếp đi!

Đường Tùng Niên vuốt chòm râu ngắn, khóe miệng vểnh lên, nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng tràn đầy yêu thương.

Nha đầu xấu xa đúng là nha đầu xấu xa, lúc nào cũng muốn lấy cha ra làm trò cười. Cơ mà, trò cười của ông đây dễ thấy thế ư?

Hạ Thiệu Đình liếc nhìn hai cha con đang cười tủm tỉm, hắn khép miệng ho khan một tiếng, cố gắng che giấu nụ cười trên mặt, lên tiếng nhắc nhở: “Nhạc phụ, Bảo Nha, cũng muộn rồi, chúng ta phải về thôi.”

“Thiếp muốn đi thăm tẩu tẩu.” Đường Quân Dao nhanh nhảu nói.

Bây giờ Vi Ánh Trúc cùng Ngũ công chúa đều đang hoài thai con cháu của Đường phủ, nên lòng nàng cũng rất nhớ mong. Mặt khác, nàng cũng muốn hưởng chút may mắn của thai phụ, mong mình cũng có thể sớm ngày mang thai.

“Như vậy cũng tốt, lâu rồi ta cũng chưa gặp Châu ca và Miễn ca.” Hạ Thiệu Đình tiếp lời.

Sắp đến kỳ thi mùa xuân nên Đường Hoài Châu đang tập chung chuẩn bị cho kỳ thi, tính ra hắn cũng khá lâu rồi chưa gặp Châu ca.

Còn Đường Hoài Miễn, không biết thời gian gần đây hắn đang bận chuyện làm ăn gì mà nghe nói bận đến mức chân không chạm đất, ba ngày hai bữa đều tất bật ở bên ngoài, ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy.

Cũng may Ngũ công chúa khoan dung, hơn nữa, cũng may có Lâm Thị cùng mọi người chăm sóc cho nàng ấy chu toàn, cho nên dẫu đang mang thai nhưng nàng ấy không hề có nửa lời oán thán về việc phu quân vắng nhà, nhờ vậy mà Lâm Thị thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng vui mừng vì lần này mồ mả tổ tiên bốc khói xanh, nên mới cưới được một cô con dâu có thân phận vô cùng cao quý nhưng tính tình lại rất tốt.

Nếu đã cùng về Đường phủ thì đương nhiên thuận đường, Hạ Thiệu Đình đỡ phu nhân nhà mình lên xe ngựa trước, rồi toan đỡ nhạc phụ đại nhân lên kiệu thì lại bị Đường Tùng Niên ghét bỏ mà đẩy ra.

“Ta có phải ông già bảy tám mươi tuổi đi không nổi đâu, nào cần người khác phải đỡ.”

Hạ Thiệu Đình chỉ cười, xong vẫn đỡ hờ ông, đến khi nhìn thấy ông ngồi lên kiệu rồi mới quay người lên ngựa.

Đường Quân Dao nhẹ nhàng thả rèm che xuống, khóe miệng cong lên, nghĩ đến vẻ chán ghét trên mặt của Đường Tùng Niên ban nãy, nhưng rõ ràng sắc mặt ông lại rất hài lòng với hành động của Hạ Thiệu Đình, càng nghĩ nàng càng thấy buồn cười.

Đúng là ông già ưa sĩ diện, thích nghĩ một đằng nói một nẻo!

Khi về đến Đường phủ, Đường Quân Dao thấy quản gia vừa được thăng chức đang cung kính đón chào, sau lưng ông ta là một khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ của nàng. Sau một phút ngẩn ngơ của nàng, người nọ đã bước tới trước mặt Đường Tùng Niên và cung kính gọi: “Tiên sinh!”

Tiên sinh? Nàng lập tức sững sờ.

Ngay sau đó, người nọ quay về phía nàng và Hạ Thiệu Đình, gọi: “Hạ tướng quân, Hạ phu nhân!”

Đường Quân Dao quan sát thật kĩ, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, nàng cười theo bản năng và nói: “Hóa ra là Thôi đại nhân.”

Nàng đáp lại tự nhiên, nhưng trái tim của Đường Tùng Niên bỗng nhiên thắt lại khi nghe thấy nàng nói lời đó, ông không khỏi nhìn về phía Đường Quân Dao, thấy mặt nàng đã quay về với vẻ đoan trang khéo léo khi đối diện với người ngoài, bỗng dưng ông cảm thấy thái dương xuất hiện một cơn đau âm ỉ.

Ông day thái dương, sau khi cơn đau này dịu đi ông mới trấn tĩnh lại, nhìn nữ nhi và nói: “Được rồi, con đi thăm nương và tẩu tẩu đi! Ta và Thiệu Đình còn có vài lời cần nói.”

Đường Quân Dao cười, dẫn Lam Thuần đến hậu viện tìm Nguyễn Thị và Vi Ánh Trúc.

Cũng khéo là, lúc này Vi Ánh Trúc và Ngũ công chúa đều đang ở phòng Nguyễn Thị nói chuyện, nghe tin nàng đến, Ngũ công chúa cười trêu: “Ta tưởng là ai cơ, té ra là Hạ phu nhân trở về.”

Đường Quân Dao vui vẻ đáp lời: “Không dám không dám, lâu ngày không gặp, thần sắc của Tam tẩu nhìn trông rất tốt, có lẽ chẳng bao lâu nữa có thể sinh cho muội một cháu trai mập mạp rồi đấy.”

Ngũ công chúa bị hai tiếng Tam tẩu của nàng gọi đến cả người khoan khoái, cũng cười tít mắt nói: “Không dám không dám.”

Nguyễn Thị và Vi Ánh Trúc bị hai người chọc cười, Đường Quân Dao tiện thể vuốt ve phần bụng đã nhô cao của Vi Ánh Trúc và Ngũ công chúa, cười nói: “Cách đây không lâu, ca ca cùng Tam ca vừa tranh luận về việc con nhà ai ra đời trước sẽ được làm ca ca tỷ tỷ đấy!”

Hai người gần như có thai cùng lú nên ngày sau ai ra đời trước thật sự khó nói. Song, Đường Hoài Châu cảm thấy đây là một cơ hội tốt, mình phải gọi Tam ca cả đời, biết đâu mai này nhi tử có thể thay mình cứu vãn tình thế thì sao.

Đường Hoài Miễn tất nhiên cảm thấy không phục, nhi tử của ca ca đương nhiên vẫn phải là ca ca, như thế mới hợp với lẽ thường.

Hai người không ai chịu nhường ai, vì chuyện này mà cãi nhau không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều làm cho Đường Quân Dao phải cười nhạo mấy bận.

Nguyễn Thị cùng mọi người cũng đã nghe kể về trận tranh chấp ấu trĩ của hai người, Ngũ công chúa tức giận nói: “Chàng ấy không chỉ cãi nhau với Tứ đệ đâu, mỗi lần về nhà đều lầu bầu với bụng ta, bảo con nhất định phải giành vinh quang về cho cha.”

“Có một lần mẫu thân nghe thấy, người liền xách tai chàng, dạy cho một bài học, khiến chàng trông như cây cà gặp phải sương sa.”

Ngũ công chúa không hề úp mở khi nói về những chuyện xấu hổ của phu quân, khiến mọi người được một trận cười sảng khoái.

Trong tiếng cười, Đường Quân Dao nhìn thấy vẻ hạnh phúc và tự tại bao phủ cả khuôn mặt Ngũ công chúa, làm nàng nhớ đến hai độ hưu phu chớp nhoáng của nàng ấy ở đời trước, đến cả Triệu Nguyên Hựu cũng phải hết các với Tĩnh An công chúa này, nghĩ đến đây nụ cười trên mặt nàng càng thêm tươi tắn và thoải mái.

Nàng không biết đời trước Đường Hoài Miễn lấy ai, cũng không biết sau đó hắn có sống hạnh phúc hay không, càng không biết sau khi nàng chết Ngũ công chúa có xuất giá lần thứ ba không, nàng chỉ biết rằng ở đời này hai người sẽ mãi hạnh phúc bên nhau.”

“Con vẫn dùng thuốc điều dưỡng mà lần trước ta bảo Vãn Cầm mang đến cho con chứ?” Nguyễn Thị ôm nữ nhi, lo lắng hỏi.

“Con vẫn đang dùng ạ!” Đường Quân Dao ngả vào lòng bà trả lời.

Nàng còn phải dưỡng tốt cơ thể để sinh một đứa bé khỏe mạnh, sao có thể không ngoan ngoãn mà uống thuốc cho được.

Bấy giờ Nguyễn Thị mới thấy yên tâm.

Trong thư phòng, Đường Tùng Niên vừa mở thư, vừa nói với Hạ Thiệu Đình: “Năm nay quốc khố dần dần dư dật hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta tin chưa đến ba năm, triều đình có thể dụng binh thu lại lãnh thổ đã bị ngoại địch chiếm giữ ở triều trước, đấy chính là di nguyện rủa tiên đế, là mong muốn của bệ hạ, của bách quan, và cũng là của nhân dân trăm họ. Mấy năm này con phải chú trọng luyện binh hơn, chớ có hời hợt.”

“Vâng ạ, Thiệu Đình không bao giờ dám hời hợt.” Hạ Thiệu Đình vội nói.

Đây là chuyện năm đó hắn đã đồng ý với Thái Tôn hoàng đế, đương nhiên sẽ khắc ghi trong lòng.

“Những công sự khác ta sẽ thoái thác giúp con, con chỉ cần chuyên tâm luyện binh cho tốt là được, không cần phải bận tâm tới những chuyện khác. Con cần biết rằng, chiến sự sắp tới chúng ta chỉ được phép thắng, không được phép thua!” Đường Tùng Niên nghiêm túc nói.

“Nhạc phụ yên tâm, Thiệu Đình tất sẽ làm hết sức mình!”

Đường Tùng Niên gật đầu: “Hiện giờ công sự của con trừ luyện binh ra, những việc có thể bàn giao được cho người khác ta sẽ thay con thu xếp thỏa đáng, còn những việc không thể giao được ta cũng sẽ tận lực giải quyết, làm đến nơi đến chốn mới thôi.”

“Vâng, con xin vâng theo lời nhạc phụ phân phó.” Hạ Thiệu Đình dứt khoát nói.

“Được rồi, tạm thời không còn việc gì khác, Hoài Châu ở thư phòng của nó, con đi tìm nó đi!” Đường Tùng Niên khua tay để hắn rời đi.

Hạ Thiệu Đình đứng dậy cáo từ, tự mình đi tìm Đường Hoài Châu nói chuyện.

Sau khi Hạ Thiệu Đình rời đi, Đường Tùng Niên hỏi chuyện Thôi Trác Quang, người vẫn luôn đứng im lặng bên cạnh về tình hình chức vụ của hắn trong vài năm qua. Nghe đối phương kể lại tỉ mỉ từng chuyện lớn nhỏ, ông vuốt bộ râu ngắn liên tục gật đầu.

Mấy năm nay, ông vẫn luôn để ý những lứa hậu bối trẻ tuổi có khả năng làm việc, dần dần cũng cất nhắc được vài người vào triều làm quan, mà Thôi Trác Quang chính là một trong những lớp hậu bối trẻ tuổi đặc biệt xuất sắc, và cũng là người mà ông xem trọng nhất.

Lần này Đường Hoài Châu rất quyết tâm cho kỳ thi mùa xuân, thế nhưng càng tới gần ngày thi thì hắn lại càng bình tĩnh, thời gian ôn bài cũng rút ngắn lại hơn, lúc rảnh rang không ở nhà bầu bạn với thê tử đang mai thai thì cũng là đến trà lâu tửu quán tụ tập với thí sinh, dùng văn kết bạn.

Nhưng, sau khi có thí sinh biết hắn là nhi tử của Trung thư lệnh Đường Tùng Niên thì mọi người thay đổi hẳn thái độ với hắn, hắn cảm thấy nhạt nhẽo nên chẳng muốn đi tiếp nữa.

Lúc Hạ Thiệu Đình đến tìm hắn, hắn đang đau đầu suy nghĩ tên mụ của nhi tử hoặc nữ nhi mình, mặc dù đại danh của con phải để ông bà nội chúng đặt, nhưng tên mụ thì người làm cha như hắn vẫn có thể thử sức một phen.

Hạ Thiệu Đình tựa cửa, mỉm cười nhìn về phía Đường Hoài Châu, hắn vừa lật sách vừa lẩm bẩm một mình, Hạ Thiệu Đình thấy có chút buồn cười, nhưng phần lớn vẫn là ghen tị.

Song hắn lại thay đổi suy nghĩ, tương lai hắn và Bảo Nha cũng sẽ có đứa con của mình, một đứa bé chảy trong người dòng máu của hắn và nữ tử hắn yêu sâu đậm, nghĩ đến đây cảm giác ghen tị mới vơi đi một chút.

“Đến rồi à?” Đường Hoài Châu nhận ra hắn đến, khép sách lại và nói.

Hạ Thiệu Đình gật đầu, nhấc chân bước vào phòng, kéo ghế ngồi xuống.

“Ta thấy huynh có vẻ rất an nhàn, có phải đã nắm chắc kỳ thi mùa xuân lần này rồi chăng?”

“Chưa đến mức nắm chắc cái gì, dù sao thì kỳ thi lần này cũng có không ít người thật sự tài năng, ta chỉ cố làm hết sức thôi, thành hay bại không do ta định đoạt.” Đường Hoài Châu có vẻ rất lạc quan.

Dù sao hắn đã chuẩn bị nhiều năm rồi, hắn tự thấy mình đã nỗ lực hết sức có thể, mà kết quả không phải  điều mà hắn có thể kiểm soát được, đương nhiên sẽ không chất nhất về chuyện này.

“Vậy cũng tốt, người ta thường nói ‘Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.” Hạ Thiệu Đình rót cho mình chén trà, cười nói.

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Hạ Thiệu Đình thấy đã đến giờ bèn đi đón Đường Quân Dao để chuẩn bị về phủ, Đường Hoài Châu cũng đi cùng hắn.

Phu phụ Hạ Thiệu Đình chỉ ở Đường phủ nửa canh giờ rồi cáo từ rời đi, vừa ra đến trước cửa, đúng lúc gặp lại Thôi Trác Quang cũng đang cáo từ.

Đường Quân Dao thấy một người sắp ba mươi tuổi như Thôi Trác Quan mở mồm ra là gọi Đường Tùng Niên là ‘tiên sinh’, vẻ mặt hết sức cung kính, thì không khỏi sinh ra cảm giác hoài niệm.

Thôi Trác Quang, môn sinh tâm đắc của lão già đời trước, nhưng cuối cùng lại thua thiệt trên tay nàng, cắt chức bỏ tù, cũng đồng nghĩa với việc bẻ gãy một cánh tay của lão già.

Không ngời đời này nàng lại gặp Thôi Trác Quang khi hắn đến nhà thăm hỏi lão già.

Tính một chút, hiện giờ hắn ta vẫn đang giữ chức tri phủ, tạm thời chưa xuất hiện trong đám quan viên triều đình,

Đường Tùng Niên vuốt bộ râu, động viên Thôi Trác Quang vài câu, khi vô tình nhìn thất vẻ mặt của Đường Quân Dao, ông hơi ngớ ra, cơn đau âm ỉ trên trán lại xuất hiện.

” Cha, bọn con về đây.” Mãi đến khi giọng nói trong trẻo của Đường Quân Doa vang lên, ông mới miễn cưỡng dằn cơn đau âm ỉ này xuống, hẵng giọng dặn dò: “Đi đường cẩn thận đấy.”

“Vâng ạ.” Đường Quân Dao thưa.

Đường Tùng Niên nhìn nữ nhi và con rể nắm tay nhau rời đi, nụ cười trên mặt cũng tắt dần, mày rậm nhíu chặt.

Thái độ của Bảo Nha đối với Trác Viễn quá mức kỳ lạ, như thể con bé đã quen hắn từ lâu, hơn nữa…….

Hơn nữa cái gì thì tạm thời ông cũng không thể nói nổi, nhưng bỗng nhiên tim ông đau nhói kịch liệt như bị kim đâm trúng, và cổ họng như thể bị bóp nghẹn, khiến ông cả thấy hô hấp dần trở nên khó khăn hơn.

“Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ vì dạo này mình lao lực quá mức sao?” Ông cau mày, lẩm bẩm.

Đường Quân Dao lại không biết sự bất thường của ông, nàng về đến phủ thì nghe hạ nhân báo lại, nói rằng Nghiêm cô nương đến.

Nàng vừa nghe đã cười, đang muốn hỏi Nghiêm cô nương dọa này
thế nào thì Nghiêm Tiểu Ngũ đã không biết từ đâu chui ra, nhẹ nhàng kéo tay áo của nàng: “Dao Dao, hai người cuối cùng cũng về, làm ta đợi lâu lắm rồi.”

Hạ Thiệu Đình vỗ mu bàn tay thê tử, dịu dàng nói: “Hai người nói chuyện đi, ta đến thư phòng giải quyết chút việc.”

Đường Quân Dao thưa dạ, sau đó kéo tay Nghiêm Tiểu Ngũ về phòng. Đường Quân Dao cô nương vốn đã trở thành một đại cô nương duyên dáng yêu kiều, nhưng đôi mắt vẫn trong veo như hai hồ nước trong, thì nở nụ cười hài lòng, giúp nàng lau mồ hôi trên trán, sẵng giọng: “Càng ngày càng lớn, năm sau đã cập kê rồi mà vẫn như đứa trẻ vậy.”

Nghiêm Tiểu Ngũ nhìn nàng cười ngọt ngào, lông mày cong cong, vẻ mặt lộ ra vẻ ỷ lại.

“Đã đợi bao lâu rồi?” Nàng hỏi.

“Sắp nửa canh giờ rồi, nếu ngươi không quay lại thì ta phải về rồi.” Nghiêm Tiểu Ngũ nhích đến cạnh nàng làm nũng.

Đường Quân Dao bật cười, lại hỏi: “Tìm ta có việc à?”

Nghiêm Tiểu Ngũ gật đầu, dán sát vào nàng, buồn bã nói: “Cha ta phải rời kinh đi nhậm chức, nương ta cũng muốn đi theo ông ấy.”

Mấy năm qua, Nghiêm Vĩnh Nghiệp vẫn luôn giữ chức phụ tá bên cạnh Đường Tùng Niên, Đường Tùng Niên thấy hắn ta tuy không phải người vô cùng xuất sắc, nhưng lại là người làm việc cẩn thận chắc chắn, nên có lòng cất nhắc, vì thế mà Đường Tùng Niên đã điều hắn đến một huyện nhỏ xa xôi làm huyện lệnh, nhằm để hắn tiếp tục rèn luyện và tích lũy kinh nghiệm.

Mặc dù Nghiêm Vĩnh Nghiệp đã qua tuổi tứ tuần, nhưng vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý nguyện làm quan, hiện giờ mong muốn đã thành hiện thực, ông vui mừng khôn siết, trịnh trọng cảm tạ Đường Tùng Niên, sau đó đến Lại bộ nhận công văn nhận chức, chọn ngà thích hợp rời kinh nhậm chức.

Vì sắp đến kỳ thi mùa xuân, nên trưởng tử của ông đã vào kinh để chuẩn bị thi từ năm trước, tuy Tưởng Thị không yên tâm nhi tử, nhưng lại càng lo lắng cho phu quân hơn, sau nhiều lần suy nghĩ, bà vẫn quyết định theo phu quân đi nhậm chức.

Đường Quân Dao biết tình hình của Nghiêm gia, nghe vậy nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của nàng, ôn nhu hỏi: “Thế A Vũ thì sao? Ngươi muốn đi theo cha nương hay muốn ở lại kinh thành bầu bạn với đại ca đại tẩu?”

Nghiêm Tiểu Ngũ do dự hồi lâu, cuối cùng lắp bắp trả lời: “Mặc dù trong kinh có ngươi, có Triệu Tiểu Ngũ, cũng có cả đại ca và đại tẩu, nhưng mà, ta vẫn muốn đi cùng cha nương.”

Đường Quân Dao không quá bất ngờ về lựa chọn này của Nghiêm Tiểu Ngũ, nhìn khuôn mặt bịn rịn của nàng ấy, lòng nàng bỗng sinh ra cảm giác vui mừng.

Đối với Ngôn Vũ trước đây mà nói, mình là người duy nhất nàng ấy có và là người thân quan trọng nhất của nàng ấy, vì mình mà nàng ấy thậm chí có thể vứt bỏ cơ hội được sống tiếp.

Nhưng đối với Nghiêm Tiểu Ngũ mà nói, mặc dù Dao Dao rất quan trọng, nhưng không bằng địa vị của cha nương trong lòng nàng ấy, vì vậy, cho dù không nỡ nhưng nàng ấy vẫn chọn rời đi cùng cha nương.

Nàng không hề cảm thấy mất mác hay buồn bã, A Vũ có thể đưa ra lựa chọn như vậy, điều này cho thấy nàng ấy đã không còn là Hứa Đinh Nhược của đời trước và cũng không còn là Ngôn Vũ, một linh hồn của thế giới khác ở đời này nữa, cuộc đời của nàng ấy thực sự đã mở sang một trang mới.

Cái gì mà mệnh phương, cái gì mà mệnh cách, cái gì mà song hồn, tất cả những chuyện này đều không hề liên quan đến Nghiêm Tiểu Ngũ. Bây giờ nàng ấy chỉ là Nghiêm Tiểu Ngũ được lớn lên trong tình yêu thương vô bờ của cha nương và huynh trưởng, là một cô bé vô ưu vô lo, có lẽ nàng ấy cũng sẽ có đủ loại phiền não, có lẽ sau này cũng sẽ gặp phải trắc trở thế này thế kia, nhưng đó đều là những điều nàng ấy phải trải qua trong đời.

Tương lai, nàng ấy sẽ gả cho một phu quân tốt theo sự sắp xếp của cha nương, từ đó về sau sẽ giúp chồng dạy con, sống một cuộc đời bình dị, có thể không giàu sang phú quý, nhưng bình dị tự có hạnh phúc của nó, đây mới chính là cuộc đời của Nghiêm Nhược Vũ.

Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Nghiêm Tiểu Ngũ, nhìn vào sâu trong đôi mắt của nàng ấy và nói: “Đã chọn được ngày lên đường chưa?”

“Chọn được rồi, là năm ngày sau. Dao Dao, ta không nỡ rời xa ngươi.” Nghiêm Tiểu Ngũ rầu rĩ đáp lời.

Đường Quân Dao cười khẽ, véo mặt nàng ấy một cái: “Có phải sau này không gặp nữa đâu, ta và Triệu Tiểu Ngũ đều ở kinh thành, bao giờ ngươi nhớ bọn ta thì cứ quay về thăm là được.”

Nghiêm Tiểu Ngũ vẫn ủ  rũ, tựa vào nàng ừ một tiếng.

Đường Quân Dao pha trò: “Ngươi thích dính người như vậy, nếu mai sau gả đi thì phải làm sao?”

“Gả đi? Gả cho ai?” Nghiêm Tiểu Ngũ ngơ ngác hỏi.

“Ừ ha, gả cho ai được ta? A Vũ muốn gả cho ai nào?” Đường Quân Dao cưỡi khẽ, hỏi vặn lại.

“Ta chẳng muốn gả cho ai cả!” Nghiêm Tiểu Ngũ càng thêm mơ hồ.

Đường Quân Dao cười khúc khích, lại véo má nàng một cái nữa: “Đúng là đồ ngốc!”

Nghiêm Tiểu Ngũ cuối cùng cũng phản ứng lại, cười vui vẻ: “Dao Dao lại bắt nạt người ta rồi!”

Đường Quân Dao càng cười thoải mái hơn.

Nghiêm Tiểu Ngũ cũng không khỏi bật cười khi nhìn thấy nụ cười tươi sáng của nàng, trong tiếng cười, nỗi buồn ly biệt khi phải chia tay cũng tiêu tan đi rất nhiều.

Cũng đúng, Dao Dao và Triệu Tiểu Ngũ vẫn luôn ở kinh thành, lúc nào mình nhớ các nàng đều có thể quay về thăm.

Hạ Thiệu Đình toan bước vào thì nghe thấy tiếng cười ở trong phòng, khóe miệng hắn không khỏi cong lên, lặng lẽ đứng ngoài phòng nghe một lát, sau đó lắc đầu cười rồi lẳng lặng rời đi, không muốn quấy rầy hai người.

Sau khi dùng xong bữa tối, Đường Tùng Niên lại quay về thư phòng để xử lý công sự, nhưng về đến phòng lại không biết bị làm sao, ông luôn cảm thấy trái tim mình rối bời, có lúc như bị thứ gì đó đè nặng, ngay cả cái trán cũng bắt đầu đau nhói.

Ông vứt phắt cái bút lông trong ta, dựa lưng vào ghế thái sư day thái dương, hít thở dồn dập nhiều lần, nhấp vài ngụm trà mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Dù như thế, ông cũng không thể tiệp tục bình tĩnh xử lí công sự được nữa, sau khi thở dài một hơn, ông gấp công văn lại, gọi hạ nhân chuẩn bị nước nóng để tắm rửa thay đồ.

Sau khi ngồi xuống thùng nước nóng đầy ắp, ông cảm nhận được sự thoải mái khi cả người được nước nóng vây quay, không khỏi thở dài thườn thượt, những mệt mỏi của một ngày bận rộn như được rửa sạch ngay lập tức.

Ông nhắm mắt lại, hơi nóng mờ mịt xông cho khuôn mặt tuấn nhã của ông rịn ra một lớp mồ hôi dày, trong vô thức, ông ý thức được mình dần trở nên mơ hồ và nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Trong phút mơ màng, ông dường như trông thấy một cảnh tượng, một mỹ nhân mặc cung trang đi từ ngự thư phòng ra, ông cố gắng nhìn rõ dung mạo của đối phương, nhưng mặt của đối phương lại như bị che phủ bởi một lớp vải mỏng, khiến ông không sao nhìn rõ được, chỉ nghe đối phương bỗng nhiên cất tiếng nói, một âm thanh xa lạ vang lên.

“Hóa ra là Đường đại nhân, lâu ngày không gặp, sao bản cung thấy Đại nhân có vẻ gầy đi nhiều thế? Tuy Thôi đại nhân là học trò của ngài, nhưng hắn đã phạm phải tội lớn như vậy, rơi vào kết cục như thế cũng là gieo gió gặt bão. Đại nhân là trụ cột của quốc gia, là cánh tay của bệ hạ, bệ hạ thánh minh sẽ không trách tội đại nhân đâu, nên đại nhân sầu lo làm gì!”

Ông lập tức sững ra, tuy giọng nói này xa lạ nhưng ngữ khí quen thuộc không nói nên lời.

Ngay sau đó, ông nghe thấy phía sau có người hốt hoảng trả lời: “Lão thần tự thấy hổ thẹn khi để Thục phi nương nương  lo lắng như vậy, lão thần sợ hãi lắm!

Giọng nói ấy ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Lão thân nghe nói phượng thể của nương nương không tốt, lòng thần lấy làm lo lắng lắm. Sắp tới, trong cung sẽ bận rộn chuẩn bị cho ngày Tam hoàng tử ra đời, nương nương một mình quản lí lục cung sẽ càng thêm mệt nhọc, chỉ mong nương nương chú ý giữ gìn phượng thể, để sớm ngày vì bệ hạ hoài long thai.”

Ông đột nhiên quay lại cơ thể, khói trắng lượn lờ, một lúc sau mới từ từ tan biến, đồng thời chiếu rõ một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Khuôn mặt kia, mỗi ngày ông đều nhìn thấy nó ở trong gương đồng, cho dù nhiều nếp nhăn hơn hay già hơn so với khuôn mặt ông nhìn thấy mỗi ngày thì ông vẫn có thể nhận ra được, khuôn mặt đó chính là của mình!

Ông không dám tin mà trợn trừng hai mắt, lại nghe thấy giọng nữ xa lạ kia thong thả trả lời: “Mong được như lời tốt đẹp của đại nhân.”

Ông bỗng nhiên quay người lại và bắt gặp gương mặt xa lạ của nữ tử kia, ngay sau đó, ông cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, nỗi bi thương không sao tả nổi cuồn cuộn kéo đến, trái tim đau đớn như bị dao cùn cứa từng nhát, đau đến nỗi mặt ông trắng bợt, suýt nữa không chịu nổi mà gục xuống đất, lăn lộn khắp nơi.

“Phu quân, phu quân, phu quân…” Tiếng kêu dịu dàng quen thuộc xuyên qua tầng sương mù truyền vào tai ông, ông giật mình choàng mở mắt, lập tức trông thấy vẻ mặt lo lắng của Nguyễn Thị.

“Phu quân, nước lạnh rồi, mau lên đi, cẩn thận cảm lạnh.” Nguyễn Thị lấy khăn tay muốn giúp ông lau mồ hôi trên mặt, nhưng bàn tay lại bị ông bỗng nhiên nắm chặt, tiếp đó bà nghe thấy tiếng gọi khàn nhỏ của ông: “A Như.”

Bà khẽ cười, giọng điệu càng thêm dịu dàng: “Được rồi, ngươi bao lớn rồi mà còn không biết tự chăm sóc mình, nếu như mệt quá, ông tắm nhanh một chút rồi về phòng ngủ chẳng phải tốt hơn sao? Mau đứng lên, thiếp lau người cho chàng.”

Đường Tùng Niên ừ một tiếng, bước từ thùng tắm ra, để cho bà giúp mình lau người mặc quần áo.

Vào một khắc vạt áo được thắt xong, ông giang hai tay ra ôm lấy chọn vòng eo của nữ tử trước mắt vào lòng, ôm chặt lấy bà, hỏi với giọng khàn khàn: “Đêm nay bà có thể cho ta về phòng ngủ không?”

Nguyễn Thị véo một cái bên eo ông, quở: “Thế ông còn dám lén giấu quỹ đen không hở?”

Đường Tùng Niên cười khẽ, không trả lời bà mà chỉ hôn nhẹ lên mặt bà một cái.

Nguyễn Thị đấm nhẹ ông một cái: “Còn không buông thiếp ra,  để thiếp sai người vào thu dọn.”

Thấy bà như thế, Đường Tùng Niên biết hình phạt ngủ thư phòng lần này cuối cùng đã kết thúc, ông vô cùng hài lòng mà buông bà ra, nhìn bà quay người đi ra gọi người vào thu dọn. Sau đó,  ông chắp tay sau lưng chậm rãi theo sát phía sau bà, mãi đến khi quay về chính phòng ‘đã lâu ngày không vào’, nằm trên giường lớn ‘đã lâu ngày không nằm’ mới thôi.

Hương thơm quen thuộc khắp giường đã xua tan giấc mộng Nam Kha ban nãy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện