Mạch Tiểu Miên phục hồi tinh thần, thu lại ánh mắt đang nhìn La Liên lại, gật đầu, ngồi xổm người xuống mở thùng đồ nghề ra, đầu tiên xem xét từng vật chứng một ở xung quanh, còn Trương Hoà viết biên bản.
Vật chứng quanh đây không có điểm nào đáng ngờ.
“Chị Mạch, có muốn tháo hết nước đi không?”
Sau khi kiểm tra nước trong bồn xong, Trương Hoà hỏi.
Mạch Tiểu Miên gật đầu.
Sau khi nước trong bồn tắm được lấy mẫu vào trong bình thuỷ tinh, Trương Hoà bắt đầu cẩn thận tháo nắp chặn bồn tắm ra.
Cơ thể trắng xanh của La Liên cũng vì thế mà phơi bày rõ ràng trước mắt.
Hồi La Liên học cấp ba, là đội trưởng đội văn nghệ của trường, hát hay nhảy đẹp, mỗi khi có biểu diễn văn nghệ, cô đều giãn người uyển chuyển, không ai sánh bằng.
Khi ấy không ít nam sinh sau lưng gọi cô là nữ thần Venus.
Có một lần thay đồ trong phòng tắm, Mạch Tiểu Miên thấy cơ thể tuyệt đẹp căng tràn sức sống của La Liên, thật sự cảm thấy mình kém cả một bậc.
Nhưng giờ đây, cơ thể mà biết bao nữ sinh ngưỡng mộ, vô số nam sinh mơ tưởng, lại nằm lặng trước mặt cô thế này, không còn lại nét đẹp nào hết.
Hơn nữa, trên bụng cô còn có vết như dao phẫu thuật mổ bụng, giống con rết đang bò ngoằn ngoèo...!
Mạch Tiểu Miên cảm thấy hơi chua xót dâng lên ở cổ họng, cùng với Trương Hoà, nâng thi thể La Liên ra khỏi bồn tắm, đặt phẳng trên tấm vải trắng đã được trải ra để chuẩn bị giải phẫu.
Khi cửa điện chạm vào cơ thể La Liên, tay Mạch Tiểu Miên, vẫn không kìm được khựng lại, cuối cùng khắc chế cảm xúc bản thân, để chính mình tỉnh táo lại, dùng của điện cưa...!
Mọi cơ thể trên thế gian, đã từng rất đẹp, dưới của điện vô tình, lại như nhau cả...!
Từ giám định giải phẫu cho thấy, La Liên là chết do ngạt thở vì dị ứng với Penicillin.
Đội trưởng Lý nhanh chóng liên hệ điều tra hồ sơ bệnh án của La Liên, phát hiện cô ấy đúng là có tiền sử dị ứng với Penicillin, tất cả thuốc sử dụng, đều không chứa thành phần Penicillin.
Từ