Các loại bình luận vô cùng khó nghe đều có cả, Diệp Bội cũng không dám để Mạch Tiểu Miên coi.
Mạch Tiểu Miên không để ý mà cười, đi ra ngoài.
"Không biết rốt cuộc mắt nhìn của nhà họ Kiều như thế nào nữa, vậy mà lại chọn một người bình thường không có chống lưng không có thân phận, thấy bọn họ nghèo kiết xác kìa, bọn họ cùng nhau ăn cơm, cảm thấy bị hạ thấp mấy bậc!"
"Có lẽ là con gái người ta rất xinh đẹp, sử dụng thuật quyến rũ mê hoặc Kiều Sở Thiên, có dòng máu của nhà họ Kiều nên mới phải kết hôn đó."
"Chắc chắn là thế..."
Nghe bọn họ nghị luận, Mạch Tiểu Miên nhíu mày, sau đó nghe thấy giọng nói kêu la của mẹ
mình:
"Mấy người có ý gì? Tiểu Miên nhà tôi vẫn trong trắng, không làm người thứ ba, là nhà họ Kiều tự thân đến cầu hôn đấy, mấy lần cầu xin tôi mới đồng ý gả con gái cho đấy.
Đúng vậy, chúng tôi không có tiền nhưng con gái tôi là quý giá nhất..."
Nghe những lời này của mẹ mình, đáy mắt của Mạch Tiểu Miên như bị giăng sương mù.
Cô nhanh chóng đi tới.
Những người đang nghị luận kia cũng nhanh chóng ngậm miệng lại, sau đó tản ra.
"Tiểu Miên..."
Mẹ Mạch kéo cánh tay của cô, hơi tức giận nói: "Chúng ta không kết hôn nữa, chúng ta về nhà thôi!"
"Mẹ, không kết hôn không được đâu."
Mạch Tiểu Miên rất bất đắc dĩ nhìn bà, rất muốn nói với bà, nếu biết có ngày hôm nay, cần gì lúc trước phải đau khổ ép cô?
Nhưng cô không