Đôi mắt ngập nước níu lấy áo sơ mi trên ngực anh, nói: "Minh Húc, em yêu anh, rất yêu anh.
Không có anh, em như cảm thấy cả thế giới sụp đổ vậy.
Anh đừng bỏ rơi em, đừng bỏ rơi em, được không?"
Kiều Minh Húc ôm bả vai cô ta, nặng nề "Ừ" một tiếng.
Lâm Ngọc đột nhiên vòng tay lên cổ anh, đôi môi vội vàng không báo trước in lên môi anh, muốn hôn anh.
Thân thể Kiều Minh Húc cứng đờ lại, dạ dày co rút, xuất hiện cảm giác buồn nôn.
Anh đẩy Lâm Ngọc ra, sau đó bịt kín miệng, vợt vào phòng vệ sinh bên cạnh, liều mạng dùng nước sạch chùi rửa môi mình, như thể vừa động vào một thứ gì đó rất dơ bẩn vậy.
Lâm Ngọc bị anh đẩy sang một bên, thấy anh vẫn không thể tiếp nhận nụ hôn của mình, trái tim vốn dĩ đang rất vui vẻ chợt lạnh đi phân nửa.
Tuy nhiên, cô ta cũng biết rằng anh có bệnh sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không chạm vào nước miếng của người khác.
Dù rằng trong lòng cô ta có hơi mất mác, nhưng vẫn có thể hiểu được.
Kiều Minh Húc ở trong phòng tắm súc miệng nhiều lần, nhưng vẫn luôn cảm thấy mình không thể nào có thể làm sạch được, dạ dày tiếp tục sinh ra phản ứng kháng cự.
Anh đưa tay lau môi, bước ra ngoài, cầm lấy quả quýt đầu tiên trên đĩa hoa quả lên rồi bóc vỏ ra ăn, dạ dày của anh lúc này mới hơi thoải mái hơn một chút.
"Thật xin lỗi, Minh Húc, em thật sự không phải cố ý, em nhất thời xúc động muốn hôn anh thôi..."
Lâm Ngọc lo lắng giải thích.
"Không sao đâu."
Kiều Minh Húc cũng có hơi áy náy nhìn cô ta, nói: "Là anh có bệnh sạch sẽ, thật xin lỗi em."
"Em thích dáng vẻ sạch sẽ này của anh."
Lời này của Lâm Ngọc nói là thật.
Cho dù Kiều Minh Húc không hôn cô ta, không có những hành động thân mật giữa những người yêu nhau, giữa hai người bọn họ vẫn còn trong sạch và trinh nguyên.
Nhưng ít nhất cũng tốt hơn những người đàn ông khác trong giới giàu có này, chỉ biết lăng nhăng, quan hệ nam nữ loạn lạc.
Kiều Minh Húc sạch sẽ như vậy, cô ta yêu anh hơn mười năm, giới hạn lớn nhất cũng chỉ có thể nắm tay,