"Đến sớm, có lẽ mấy ngày nay vừa rồi con bận rộn căng thẳng quá"
"Thật là, tại sao kinh nguyệt lại không biết chọn thời điểm như vậy chứ? Vậy ý của con là, đêm tân hôn hai đứa con không xảy ra chuyện gì cả?"
"Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cần phải biến thái vậy sao?"
"Được rồi, chờ kinh nguyệt qua đi, bất luận thế nào con cũng phải bổ nhào về phía con rể Kiều đấy, để cho cậu ấy chân chính trở thành người của con.
Vững vàng nắm chặt cậu ta ở trong tay, biết chứ?"
"Biết rồi, biết rồi, cha con đầu rồi?"
"Cha con đang ở đây này, ông ấy muốn nói chuyện với con."
Mẹ Mạch đưa điện thoại cho cha Mạch.
Nhìn vẻ mặt quan tâm ân cần của cha qua video, Mạch Tiểu Miên lại nghĩ đến dáng vẻ lưu luyển của ông ngày đó đưa cô đến trước mặt Kiều Minh Húc.
"Cha..."
Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, cổ họng có hơi nghẹn lại.
"Tiểu Miên, đừng ủy khuất chính mình, đừng nghe lời mẹ con nói, nếu Kiều Minh Húc đối xử không tốt với con thì trở về nhà ngay nhé, biết chưa?"
Cha Mạch thương tiếc nhìn cô nói.
“Minh Húc đối với con rất tốt.
Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ hạnh phúc.”
Mạch Tiểu Miên bày ra vẻ mặt vui vẻ nói với cha.
Lúc này, mẹ Mạch lại gần hỏi: “Tiểu Miên, con rể Kiều của mẹ đâu rồi? Mẹ muốn chào hỏi cậu ấy.”
“Anh ấy đi ra ngoài rồi.”
“Sao lại đi ra ngoài? Không ở cùng con sao?”
“Mẹ, con là người trưởng thành rồi, không phải là trẻ con nữa.
Huống chi, anh ấy lại là người bận rộn, có nhiều việc phải tự tay anh ấy làm mới được.”
Mạch Tiểu Miên kiếm cớ cúp điện thoại để mẹ khỏi hỏi han dài dòng nữa.
Hỏi một lúc lại ra sơ hở.
Vừa cúp điện thoại xong, cô lại nhận được điện thoại của Diệp Mai, cũng bát quái hỏi cô tối hôm qua thế nào.
Đối với Diệp Mai, Mạch Tiểu Miên ngoại trừ chuyện hợp đồng hôn nhân ra, những chuyện khác cô cũng không che giấu, bèn đem chuyện xảy ra tối qua nói cho cô ấy nghe.
“Tiểu Miên, cậu đúng là bất hạnh mà, chậc chậc.
Tở đối với biểu hiện của cậu thật sự quá thất vọng, vốn tớ còn tưởng rằng hôm nay sẽ nghe được tin tức trọng đại cậu ngã nhào vào người nam thần thế nào nữa chứ.
Kết quả cậu lại bị thương, còn kinh nguyệt tới.”
“Cho dù kinh nguyệt không đến, tớ cũng không thể chủ động ngã nhào vào người ta được, không lẽ tớ đói khát vậy sao?”
“Này chị gái à, cậu cũng đã 28 tuổi rồi đấy, là gái già còn trinh, cậu không đói khát thì ai đói khát nữa? Cậu không nói sớm một chút, để tớ tới!”
“Cút.”
“Tuyệt giao!”
“Tuyệt giao!”
Hai người đồng loạt cúp điện thoại.
Kiều Minh Húc bởi vì Mạch Tiểu Miên không dùng đũa chung nên không thể ăn được gì cả.
Anh đành không thể làm gì khác hơn là lái xe ra ngoài ăn.
Lâm Ngọc gọi điện thoại tới, hỏi: “Minh Húc, anh ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
Kiều Minh Húc vừa nghĩ