“Ừ, lúc đó chúng ta nhất định là một gia đình hạnh phúc nhất.”
Nhớ lại những chuyện này, trái tim Mạch Tiểu Miên giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào vậy, nước mắt đè nén rất nhiều năm cứ như thế tuôn ra, giống như những viên ngọc trong suốt vậy, mãnh liệt rơi xuống.
“Này.”
Kiều Minh Húc thấy bả vai của cô phập phồng, dáng vẻ như muốn khóc, bèn ở sau lưng gọi một tiếng.
Mạch Tiểu Miên nghe thấy, nhưng cô không muốn để anh nhìn thấy nước mắt của mình, bèn không nhúc nhích.
Vờ đi làm như không nghe thấy, chỉ hy vọng anh tự thấy không thú vị sau đó rời đi.
Kiều Minh Húc thấy cô không đáp lại, không khỏi đi tới xem thử.
Anh đưa tay đặt lên bả vai cô, để mặt cô hướng về phía mình.
Nhìn thấy trên mặt cô đầy nước mắt, trong lòng lập tức như bị thiêu đốt, có hơi hốt hoảng hỏi: "Cô sao vậy?"
"Không sao."
Mạch Tiểu Miên dùng sức thoát khỏi bàn tay anh, vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, nói: "Trùng hợp có bụi bay vào mắt thôi."
"Õ?"
Kiều Minh Húc đương nhiên không tin vào lời nói dối này của cô.
Anh nhớ lại ngày đó nhìn thấy cô ở đầu hẻm ngẩng đầu lên nhìn trên, dáng vẻ cũng đầy nước mắt như thế này.
Là bởi vì anh không chịu ăn thức ăn cô đã gắp, khiến cô nghĩ anh chế cô, từ đó thương tâm
sao?
"Thật xin lỗi..."
Kiều Minh Húc có hơi khó khăn nói ra ba chữ này.
Mạch Tiểu Miên có hơi ngạc nhiên, khó hiểu ngước mắt đầy lệ lên nhìn anh, nói: "Anh làm
chuyện gì mà phải xin lỗi tôi?"
"Tôi cũng không phải chê cô là pháp y.
Tôi không ăn cơm cùng với cô là bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi có bệnh sạch sẽ, lúc cùng người nhà ăn cơm đều sẽ dùng đũa chung."
Kiều Minh Húc giải thích nói.
Mạch Tiểu Miên từng làm khách ở nhà họ Kiều, lúc ấy thức ăn của mỗi người bọn