Không ngờ Kiều Minh Húc lại ghi nhớ trong lòng.
Kiều Minh Húc nhìn cô nói: "Phải quan tâm chứ, cho dù bọn họ không quan tâm thì những người hàng xóm kia cũng sẽ để vào mắt, chúng ta đã đóng kịch phải đóng cho đạt chứ.
Ngày mai vết thương ở chân cô chắc cũng lành hơn nhiều rồi."
"Cảm ơn."
Không ngờ anh lại lo lắng cho toàn như vậy, cân nhắc đến mặt mũi của cha mẹ cô, Mạch Tiểu Miên cảm động nói.
"Đây là chuyện tôi phải làm, cho dù tôi không muốn làm, ông nội cũng sẽ buộc tội làm.
Người nhà họ Kiều chúng tôi tương đối truyền thống."
Đối với lời này của anh, Mạch Tiểu Miên vô cùng đồng cảm.
Nhà họ Kiều không hề giống những gia đình giàu có ra vẻ như trên tivi, ngay cả nhìn bề ngoài của Kiều Minh Húc trông có vẻ lạnh lùng nhưng trên thực tế anh là một người ôn hòa, hiền lành, quan tâm tới người khác.
"Bây giờ tôi gọi điện thoại cho cha mẹ em."
Kiều Minh Húc lấy điện thoại ra, bấm số của mẹ Mạch.
Mẹ Mạch nhìn thấy anh gọi tới, bèn khẩn trương nghe máy: "Con rể Kiều, có phải Tiểu Miên nhà bác có chuyện gì không, muốn con tự mình gọi điện thoại tới đây?"
"Bác gái, chào bác, Tiểu Miên không có chuyện gì cả."
Kiều Minh Húc cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên ôn hòa hơn, nói: "Con gọi điện tới cho bác chỉ là muốn bàn bạc với bác về "ngày thứ ba lại mặt" ngày mai ấy mà."
"Ngày thứ ba lại mặt sao? Các con không phải đang hưởng tuần trăng mật ở nhà nghỉ dưỡng sao?"
Mẹ Mạch vô cùng bất ngờ hỏi.
"Nhà nghỉ dưỡng cách thành phố cũng không xa.
Con muốn hỏi ý của hai bác thử, hai bác ở bên kia thấy có cần chuẩn bị lễ