Phùng Quang Hiển vô cùng bất đắc dĩ nói.
“Lại là kiểu hôn nhân chính trị trong truyền thuyết đây mà.”
Mạch Tiểu Miên mặt đầy vẻ đồng tình nhìn anh, ni là làm khó anh rồi.”
“Nếu như không phải như vậy, ngày đó em ở nhà hàng cầu hôn anh, anh sẽ lập tức đáp ứng ngay.
Vậy em cũng sẽ không phải vợ của Kiều Minh Húc, mà là vợ của Phùng Quang Hiển anh.
Bây giờ chắc hản anh đã hạnh phúc biết bao nhiêu nhỉ?”
Đôi mắt đào hoa xanh thẳm của Phùng Quang Hiển thâm tình nhìn Mạch Tiểu Miên, giống như nước biển vậy, khiến trái tim cô như chìm đắm vào.
Cô vội vàng né tránh tâm mắt của anh, ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Nếu như ngày đó anh đồng ý với tôi, nói không chừng sế bắt đầu chuỗi ngày bất hạnh của anh đấy.
Người nhà của anh, nhất định sẽ không đồng ý để loại người như tôi kết hôn với anh đâu.”
“Nếu không đồng ý chúng ta liền bỏ trốn”
“Đại ca à, chúng ta cũng đã lớn gần 30 tuổi đầu rồi, loại chuyện vứt bỏ hết thảy tất cả để bỏ trốn này, anh còn cảm thấy đó là chuyện lãng mạn sao?”
Mạch Tiểu Miên buồn cười hỏi.
“Anh cảm thấy rất lãng mạn đấy! Điều kiện tiên quyết là được ở cùng một chỗ với em.”
“Ha ha, tôi lại không thể lãng mạn được như vậy.
Cha mẹ tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, nếu tôi không tiếng động bỏ trốn đi, đoán chừng bọn họ sẽ tức đến hộc máu mất.”
Mạch Tiểu Miên cười nói: “Bây giờ chúng ta nói những thứ này đều vô vị cả.
Bây giờ tôi đã là vợ của Kiều Minh Húc, mà anh, nhất định sẽ phải cùng Lãnh Kiều Thi kết hôn.
Bây giờ tôi chỉ có thể nói, chúc anh tân hôn hạnh phúc mà thôi.”
“Được rồi.”
Phùng Quang Hiển vô cùng bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, nói: “Tôi cũng chúc em