“Bao nhiêu tiền?”
Một tấm thẻ vàng được đặt trước mặt cô thu ngân, một giọng nam dễ nghe vang lên, anh nói: “Tôi trả giúp cô ấy.”
Cô thu ngân kia ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Phùng Quang Hiển anh tuấn đẹp trai, vốn dĩ gương mặt đang đen lại lập tức nở nụ cười tươi như hoa trong nháy mắt.
Giọng điệu dịu dàng nói: “Thiếu gia Phùng, là anh sao? Anh muốn trả giúp cô ấy à? Hai người quen biết sao?”
“Đương nhiên quen biết, cô ấy là bạn thân nhất của tôi.”
Đôi mắt hoa đào nhỏ dài tà mị của Phùng Quang Hiển hơi nheo lại, nói.
“Được.”
Cô thu ngân vội vàng quẹt thẻ, sau đó đưa thẻ vàng trả lại cho Phùng Quang Hiển, nói: “Thiếu gia Phùng à, khi nào rảnh rỗi chúng ta đi chơi nhé- “Được”
Phùng Quang Hiển vui vẻ đồng ý, nói: “Tôi thích hẹn đi ra ngoài chơi với cô gái nhỏ xinh đẹp như em nhất.”
Cô thu ngân kia mặt cười đầy rạng rỡ.
Mạch Tiểu Miên ở bên cạnh trợn trắng mắt nhìn.
Ngay cả em gái thu ngân mà cũng không tha nữa, xem ra Phùng Quang Hiển đúng là trêu chọc hoa đào khắp nơi mà.
“Cảm ơn anh, thiếu gia Phùng!”
Mạch Tiểu Miên cũng cố ý gọi anh là thiếu gia Phùng, sau đó nhấc túi thức ăn trên bàn thu ngân lên.
“Không cần cảm ơn.
Để anh cho!”
Phùng Quang Hiển đưa tay nhận lấy túi lớn túi nhỏ từ cô, nói: “Nhưng nếu em chịu tự mình làm thức ăn mời anh một bữa, anh sẽ rất cao hứng đấy.”
“Chuyện này phải đợi hôm nào rảnh rỗi đã, hôm