“Được rồi, vậy tôi ăn.
”
Bởi vì tâm trạng của Mạch Tiểu Miên đang ảm đạm, cho nên lúc này rất cần ăn bổ sung thứ gì đó, vì vậy bèn lột vỏ bắt đầu ăn vào.
Mùi thơm của khoai lang nướng nhanh chóng tràn ngập khắp xe.
Trước kia, Kiều Minh Húc ghét nhất là người khác ngồi ở trong xe anh ăn gì đó, cảm thấy vô cùng bẩn.
Nhưng đối với việc Mạch Tiểu Miên ngồi ăn khoai lang nướng, anh lại rất khoan dung, thậm chí còn câu dân con sâu thèm ăn ở trong bụng anh nữa chứ.
Anh bỗng nhiên cũng rất muốn ăn một miếng, vậy nên bèn nói: “Nhìn em ăn ngon như vậy, cho tôi ăn thử một miếng xem thử có thật sự thơm ngon như thế không.
”
Lúc này trong lòng của Mạch Tiểu Miên cũng không bình tĩnh, nghe anh nói như vậy, dù muốn hay không, cô cũng đưa củ khoai lang lột vỏ mình đã ăn một nửa tới miệng anh.
Kiều Minh Húc nhìn thấy củ khoai lang nóng hổi, thơm ngát kia, bèn cúi đâu căn một miếng.
“Ừ, đúng là rất ngọt ngào, khó trách em lại thích ăn như vậy.
Anh nuốt xuống, gật đầu nói.
Mạch Tiểu Miên rút tay về, cúi đầu cắn một miếng khoai lang nướng.
“Cho tôi thêm một miếng.
”
Sau khi tổng giám đốc Kiều ăn một miếng, liền bị hương vị ngọt ngoài của khoai lang đỏ nướng kia hấp dẫn, còn muốn ăn miếng thứ hai.
Mạch Tiểu Miên lại đưa tới.
Kiều Minh Húc cúi đầu cắn một miếng.
Mạch Tiểu Miên lùi về, cũng ăn một miếng, sau đó lại duỗi tay đút cho anh.
Hai người một miếng rồi lại một miếng, ăn xong cả củ khoai lang nướng đỏ.
Sau khi ăn xong, Mạch