Nghĩ tới chuyện này, đứa trẻ trong tưởng tượng đó của anh lại hoàn toàn không hề đáng yêu chút nào.
Ngược lại anh lại nghĩ tới một đứa trẻ phá phách nghịch ngợm hơn.
“Minh Húc đã 29 tuổi, Tiểu Miên cũng đã 28 tuổi, sự nghiệp riêng cũng đã ổn định, có thể cân nhắc sinh con được rồi.
Đương nhiên là càng nhiều thì càng tốt.
”
Kiều Thanh nhìn hai người bọn họ cười nói.
Mạch Tiểu Miên lại hơi đỏ mặt, đáp: “Sẽ cố gắng ạ.
”
“Ha ha, có những lời này của con, ông nội yên tâm rồi.
Mong sinh nhật năm sau của ông có thể nhiều thêm một đôi đĩa”
Kiều Thanh cười to.
“Ông nội à, ông nói như vậy thì không khoa học lắm đâu.
Cho dù bây giờ chị dâu lập tức mang thai thì cũng mười tháng sau mới sinh ra được.
Đến sinh nhật ông, nó vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, còn bú sữa mẹ, không thể nào biết cầm đũa được đâu nhỉ?”
Kiều Mai Kim cố ý nói.
“Ha ha, vậy nhiều thêm một bình sữa vậy.
”
Kiều Thanh vui vẻ đáp.
Kiều Hoành Vũ cùng Trịnh Thái Mai cũng cười theo.
Chỉ có Mạch Tiểu Miên là đang đau khổ.
Thật là áp lực mà!
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được mà liếc mắt nhìn Kiều Minh Húc.
Lúc này vừa vặn Kiều Minh Húc cũng đang dùng tâm tình phức tạp nhìn cô…
Xet xet!
Ánh mắt của hai người bọn họ chạm nhau trên không trung, giống như phát ra tia lửa vậy, tiếng tim trong lồng ngực đập thình thịch.
Cả hai vội vàng cúi đầu xuống.
“Không nói nữa,