Mạch Tiểu Miên xấu hổ kéo chăn bông che kín mặt: “Tôi thật sự không biết.
Mẹ tôi không nói với tôi, nếu mà ngáy khò khò như sấm rền thì thật sự đáng sợ quá.
Ngày mai tôi phải đi khám bác sĩ mới được, xem thử nguyên nhân là do.
đâu”
“Không cần khám bác sĩ”
“Tại sao? Không phải anh nói tôi ngáy to làm ổn anh sao?”
“Mới đầu tôi không quen thì thấy ồn, nhưng giờ quen rồi thì lại thấy tiếng ngáy của em giống như bài hát ru vậy, nghe cũng phiêu và dễ ngủ phết.”
“Không được! Tôi là phụ nữ mà lại ngủ ngáy như đàn ông thì mất mặt lắm.
Tôi nhất định phải đi khám bác sĩ mới được!”
“Ha ha!” Kiều Minh Húc không thể nhịn được nữa và bật cười khanh khách.
“Cười gì mà cười?” Mạch Tiểu Miên trừng mắt nhìn anh hỏi: “Anh cho rằng tiếng ngáy của tôi cực kỳ thô bỉ và buồn cười sao?”
“Ha ha ha ha!” Kiều Minh Húc không kìm được, cười đến nỗi cả người vặn vẹo: “Mạch Tiểu Miên, không phải là tiếng ngáy của em rất buồn cười, mà là em rất buồn cười.”
“Tôi buồn cười? Tôi là một phụ nữ vô cùng đứng đắn và đoan trang mà?” Mạch Tiểu Miên cảm thấy bất bình, bèn chí chóe tranh cãi với anh: “Anh nói đi, tôi buồn cười ở chỗ.
nào?”
“Ở đâu cũng thấy bưồn cười, ha ha, Mạch Tiểu Miên, em đúng là cù lần” Kiều Minh Húc khoái trá cười săng sặc.
“Anh mới cù lần đấy, cả nhà anh đều cù lần.” Mạch Tiểu Miên cũng không chịu thua.
“Ừm ừm, đúng rồi, em là vợ tôi, cả nhà của tôi là bao gồm luôn cả em mà, ngay cả em cũng đã thừa nhận bản thân mình cù lần rồi nhé!” Kiều Minh Húc nhại lại giọng điệu của cô vào ngày hôm đó.
Mạch Tiểu Miên trợn muốn