Lang thang không nơi nương tựa bên ngoài đã lâu, Đồng Đồng vẫn luôn khát khao có thể có được một mái nhà ấm áp.
Mà nhà họ Mạch lại mang đến một cảm giác ấm áp như vậy.
Sáng nay cô bé tỉnh dậy, thoải mái nằm trên giường, đắp một chiếc chăn bông sạch sẽ, nhìn lên trần nhà trắng tinh, có một nỗi sợ hãi mọi thứ sẽ biến mất.
Trong tiềm thức của cô bé hy vọng có thể mãi ở lại nơi này.
Cho nên, lúc Mạch Tiểu Miên nói định đưa cô bé đến mái ấm tình thương, ngay lập tức trong lòng cô bé cảm thấy buồn bã, khổ sở cùng lạc lõng,
Lời của mẹ Mạch như thắp lên hy vọng của cô bé.
Cô bé chớp mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên đương nhiên biết rõ tâm tư của cô ấy, cũng biết mẹ mình đúng là nên cần một người để bầu bạn.
Mà bản thân cô lại thường xuyên bận rộn, không có cách nào có thể làm điều đó cả.
Cô cũng rất thích Đồng Đồng, cũng không phải chỉ có cảm giác thương tiếc thôi đâu.
"Nếu như Đồng Đồng sẵn lòng ở lại nơi này, vậy thì cứ ở đây thôi, trở thành một thành viên của gia đình chúng ta.”
Mạch Tiểu Miên gật đầu.
Nỗi lòng mong đợi của Đồng Đồng trong nháy mắt đó cũng rơi xuống, hai mắt rưng rưng nói với Mạch Tiểu Miên: "Chị, bác gái, em nhất định sẽ báo đáp công ơn của hai người, làm người giúp việc của gia đình mình, em cực kỳ sẵn lòng ạ.”
"Cô bé ngốc này, người giúp việc cái gì chứ, sau này em chính là em gái của chị, là một phần của nhà họ Mạch chúng ta.”
Mạch Tiểu Miên cố ý lên giọng.
"Đúng vậy, sau này Đồng Đồng cũng không được gọi là bác gái, phải gọi là
mẹ mới đúng.
Nếu như con không để ý, sau này con cũng theo họ nhà chúng
ta, gọi Mạch Đồng Đồng được chứ?"
Mẹ Mạch cực kỳ cao hứng nói.
"Vâng thưa mẹ!"
Đồng Đồng hơi rụt rè nhìn