Tuy nhiên, cuối cùng anh vẫn kiềm chế được mình, cực kỳ lưu luyến nhìn vào trong nước, vươn tay lay Mạch Tiểu Miên dậy, nói: “Em tỉnh dậy đi nào, ngủ quên trong nước thế này sẽ bị cảm lạnh đấy.
”
Mạch Tiểu Miên bị lay tỉnh, mờ mịt mở to đôi mắt vẫn còn mơ hồ buồn ngủ, ngơ ngác nhìn anh, nói: “Tôi ngủ quên sao?”
“Ừ, mau dậy đi, nước cũng lạnh rồi.
”
Kiều Minh Húc nói với cô.
“Ồ.
Vậy để tôi đứng dậy.
”
Mạch Tiểu Miên có hơi mơ hồ đứng lên khỏi bồn tắm…
Kiều Minh Húc chợt cảm giác được hai dòng chất lỏng ấm áp từ chảy ra từ trong lỗ mũi…
Mạch Tiểu Miên cảm thấy cả người chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống, sau đó thét lên một tiếng “A”, một lần nữa ngồi trở lại trong bồn tắm, nhanh chóng cầm lấy khăn tắm lớn che kín người, sau đó la lên: “Kiều Minh Húc, anh có thể lưu manh hơn nữa không đấy?”
Kiều Minh Húc tự nhận mình đuối lý, vội vàng đóng cửa chạy ra ngoài, lấy khăn giấy lau vết máu trên mũi.
Anh lại Mạch Tiểu Miên đến chảy máu mũi rồi.
Chuyện này…
Cơn buồn ngủ của Mạch Tiểu Miên đã bị dọa chạy mất rồi, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.
Cô vội vàng đứng dậy từ trong bồn tắm, lau người sạch sẽ, thay đồ ở nhà, kéo cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Kiều Minh Húc đang uống nước liên tục, liền cầm khăn lông trên tay ném về phía anh, vô cùng tức giận, nói: “Kiều Minh Húc, làm người phải biết phúc hậu chứ, bề ngoài là một người đàn ông chính trực, nhưng lại lưu manh dám nhìn trộm người ta tắm.
”
Kiều Minh Húc mặt đỏ lên, giải thích nói: “Vừa rồi tôi