Râu đâm rát tay.
Kiều Minh Húc bị cô sờ như vậy, ánh mắt dịu dàng hơn nhìn cô và nói: “Đợi khi em khoẻ lại, cạo râu giúp anh, còn tóc nữa.
Dù sao, tóc và râu của anh cũng do em phụ trách, em không khoẻ lại, anh sẽ để nó mọc dài ra, đến lúc đó sẽ biến thành người đàn ông râu quai nón bẩn thỉu, lấy râu đâm em, xem em có đau không.
”
Mặt Mạch Tiểu Miên hơi đỏ lên, mắt ươn ướt.
Anh quan tâm mình như vậy, mình có lý do gì để từ bỏ bản thân đây?
“Đợi em hai hôm, em cạo râu giúp anh.
Nhưng, cạo trầy, cạo xấu rồi thì đừng trách em.
”
Mạch Tiểu Miên mím môi nói.
“Cạo trầy rồi thì em có thể hôn an ủi anh.
Còn về việc cạo xấu thì anh cảm thấy không sao, dù sao anh cũng là người đã có vợ, không muốn đi dụ dỗ phụ nữ bên ngoài, xấu thì xấu thôi, em không thấy xấu là được.
”
Kiều Minh Húc tỏ vẻ không sao, thậm chí là còn mang chút bất cần.
“Ây da, mấy ngày không gặp lại học được cách luyên thuyên và giở thói lưu manh rồi, em không thèm hôn anh đâu.
”
Mạch Tiểu Miên cũng giả vờ dùng giọng điệu nhẹ nhàng ngày trước trêu chọc.
“Em không muốn hôn anh, vậy thì anh hôn em.
”
Kiều Minh Húc nói xong, đưa miệng qua…
Mạch Tiểu Miên giơ tay đẩy mặt anh ta, tai đỏ lên: “Bớt làm em buồn nôn, mẹ em còn ở đây kìa.
”
“Hì hì, mẹ không thấy gì hết, hai đứa tiếp tục.
”
Mẹ Mạch cười hi hi nói xong, biết điều mà đi ra, để