Đương nhiên, cô ta vẫn không cam lòng.
Kiều Minh Húc bế Mạch Tiểu Miên lên ghế sau.
“Anh Kiều, tôi có thể ngồi ở ghế phụ được không?”
Y tá hỏi.
“Tùy ý.
”
Y tá vui mừng.
Trong suy nghĩ của cô ta, ghế phụ của đàn ông bình thường sẽ là nơi người yêu, vợ mình ngồi.
Còn anh lại thường để Mạch Tiểu Miên ngồi phía sau, cho phép mình ngồi ghế phụ, vậy chẳng phải thể hiện mình có cơ hội sao?
Nhưng không biết, trong suy nghĩ của anh, ghế phụ là vị trí nguy hiểm nhất, anh không cho phép Mạch Tiểu Miên ngồi đó.
Còn về người khác, ai muốn ngồi thì ngồi, anh không quan tâm.
Từ lần trước sau khi xảy ra sự cố bắn súng, Mạch Tiểu Miên cũng hiểu ra nguyên nhân anh không cho mình ngồi ở ghế phụ, vì vậy cô cũng không để tâm đến việc y tá ngồi phía trước.
Đương nhiên, là phụ nữ, cô vẫn mẫn cảm nhìn ra được y tá này có hơi lẳng lơ, muốn quyến rũ Kiều Minh Húc.
Nhưng cô không hề ghen, chỉ là cảm thấy buồn cười.
Nếu như những người phụ nữ ở cấp bậc này cũng có thể quyến rũ được Kiều Minh Húc thì anh sẽ không chỉ ở bên Lâm Ngọc đến mười năm mà không có vụ bê bối tình dục nào khác.
Những người đàn ông cao cấp như anh, có lẽ bình thường sẽ có rất nhiều người đẹp quyến rũ nhưng không có ai quyến rũ thành công, vì thế, có gì đáng lo lắng ghen tuông đâu?
Y tá ngồi vào ghế phụ, cố ý dùng dây an toàn thắt chặt 36D đẫy đà của cô ta khiến cho cúc áo sơ mi đang hướng về