“Xin lỗi, lúc đó anh không biết còn có một người là Mạch Tiểu Miên.
”
Kiều Minh Húc áy náy nói: “Em muốn trách móc gì thì cứ nói đi.
”
“Á…”
Nghe lời này của anh, Lâm Ngọc chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị ai đó mơ hồ cầm dao đâm từng nhát, từng nhát vào máu thịt.
Cô ta đã chờ đợi mười năm, nhưng chỉ vì một người Mạch Tiểu Miên bỗng dưng xuất hiện mà chặn đứng mọi kết quả tốt đẹp của cô ta.
“Nói cho em biết, Mạch Tiểu Miên hơn em ở chỗ nào? Xinh hơn em? Tính cách tốt hơn? Hay cái gì tốt hơn hả?”
Lâm Ngọc không cam lòng vì bản thân lại thua một cô gái không được coi là xuất sắc như Mạch Tiểu Miên: “Hơn nữa cô ta là một bác sĩ pháp y cả người toàn mùi thối thi thể, mang vận xui người chết, tại sao anh còn muốn cô ta? Chẳng lẽ chỉ vì cô ta đã cứu ông nội anh? Anh phải lấy thân báo đáp, dùng tình yêu hôn nhân cả đời của mình để trả ơn cô ta?”
“Ngọc Ngọc, em đừng nói Tiểu Miên như thế! Bác sĩ pháp y là một nghề rất cao quý!”
Nghe cô ta nói người Tiểu Miên là một bác sĩ pháp y cả người toàn mùi thối thi thể, mang vận xui người chết khiến Kiều Minh Húc rất tức giận.
Bình thường anh hay nói thế với cô, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nói cô như vậy.
“À, hóa ra anh yêu vì cô ta cao quý!”
Lâm Ngọc giễu cợt: “Em không ngờ, anh sẽ thanh cao đến mức thế đấy.
”
“Anh nguyện ý ở bên Tiểu Miên không phải