Chủ hôn thấy bọn họ như vậy nên vội lấp liếm nói: “Cô dâu chú rể đã kiểm chứng một câu nói, yêu bạn yêu đến cắn chết bạn, chúng ta chúc phúc cho họ đi!”
Khách mời vỗ tay.
Hôn lễ kết thúc, cô dâu chú rể tiễn đến phía sau…
“Hai đứa này, trẻ con quá.
”
Kiều Minh Húc lắc đầu nói.
“Vui mà.
”
Mạch Tiểu Miên híp mắt cười: “Anh không cảm thấy thật ra hai người họ rất xứng đôi sao?”
“Không cảm thấy.
”
Đôi mắt đen của Kiều Minh Húc nhìn cô: “Anh chỉ thấy chúng ta xứng đôi.
”
Mặt Mạch Tiểu Miên đỏ lên: “Em thấy em với không tới anh.
”
“Không sao, anh để em với, em muốn với sao cũng được, với không tới thì anh ngồi xuống.
”
“Được cưng mà sợ.
”
“Không cần sợ, thưởng một cái là được.
”
Kiều Minh Húc khẽ nghiêng mặt qua, ra hiệu cô hôn một cái.
Xung quanh rất đông khách, sự chú ý đều đặt lên người hai người họ hết, nhìn thấy bọn họ tình cảm nồng nàn liếc mắt đưa tình, người tham dự hôn lễ của bọn họ trong một tháng đều không kìm được mà cảm thán, tình cảm trên thế giới này thay đổi quá nhanh.
Hôm hôn lễ ấy, trông bọn họ còn không tình nguyện còn gượng gạo hơn cả Phùng Quang Hiển và Lãnh Kiều Thi, thậm chí còn xuất hiện màn phá rối của Lâm Ngọc.
Khi đó, có rất nhiều người dự đoán cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối, chưa từng yêu nhau, bị gia đình ép kết hôn của bọn họ sẽ không ở bên nhau lâu được, chưa kể, Kiều Minh