Mạch Tiểu Miên nằm trên giường, trông có vẻ vẫn chưa ngủ dậy.
Anh đi đến bên giường, khẽ thở phào một hơi, cũng vội đi tắm, tránh để cô phát hiện trên người mình có mùi của Lâm Ngọc.
Ngay khi anh bước vào, Mạch Tiểu Miên đã tỉnh dậy rồi.
Chỉ có điều, cô giả vờ ngủ.
Khi anh đến gần cô, cô quả thật đã ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ, đúng là loại mà Lâm Ngọc thích dùng.
Trái tim của cô, tức thì như bị hàng vạn cây kim đâm vào.
Từ trước đến nay cô không hề biết, mùi vị của đố kỵ lại khó chịu đến thế.
Anh vẫn không buông được Lâm Ngọc, anh vẫn muốn ở bên cạnh Lâm Ngọc.
Mấy ngày nay anh đối xử tốt với mình, hoá ra đều là một vở kịch, tất cả chẳng qua chỉ là ảo tưởng ngây thơ của mình mà thôi.
Cô dựa vào đâu mà bắt anh phải từ bỏ Lâm Ngọc, chỉ yêu mình thôi?
Cô không xinh đẹp như Lâm Ngọc, gia cảnh cũng không tốt như Lâm Ngọc, cũng không phải mối tình đầu mười năm của anh.
Càng huống chi, bây giờ cô vẫn là một người tàn phế không đi được.
Dựa vào đâu mà tranh giành với Lâm Ngọc?
Trong phòng tắm, Kiều Minh Húc nghiêm túc tắm sạch từng tấc một trên người mình, không muốn Lâm Ngọc để lại bất kỳ dấu vết hay hơi thở gì trên người mình, quá dơ bẩn.
Anh tắm hơn nửa tiếng mới ra ngoài, thấy Mạch Tiểu Miên ngồi bên giường buông thõng hai chân như muốn xuống đất,