"Mạch tiểu thư, cô đi ra ngoài cho anh Kiều nhìn xem cô đẹp thế nào đi!"
Hai cô gái nâng tà váy lên, đẩy cô ra khỏi phòng thử đồ.
Cô vừa bước ra, giống như một viên ngọc sáng chói vậy, làm cho những người có mặt ở đây đều sáng mắt lên, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Kiều Minh Húc mặc thử quần áo xong sớm hơn Tiểu Miên một chút.
Khi anh nhìn thấy Mạch Tiểu Miên mặc chiếc váy cưới màu trắng đó, trông cô đẹp đến chói mắt như một tiên nữ trong thần thoại Hy Lạp vậy.
Anh không khỏi ngạc nhiên, hai mắt cũng sáng bừng lên.
"Anh Kiều, cô dâu của anh thật xinh đẹp! Chiếc váy này mặc ở trên người cô ấy, thật sự đã trở thành thiết kế khiến tôi hài lòng nhất rồi!"
Nhà thiết kế lập tức nói với Kiều Minh Húc.
"Không tồi!"
Kiều Minh Húc thu hồi tầm mắt khỏi người Mạch Tiểu Miên, từ tốn nói hai chữ này, sau đó đưa tay gài lại cổ tay áo trên bộ âu phục của anh.
Lần này thử đồ cưới này đối với anh mà nói, thật sự khó mà nói rõ là có cảm thụ gì.
Từ lúc quen Lâm Ngọc mười năm trước, anh đã nghĩ rằng mình sẽ kết hôn với cô ấy, sau đó sẽ bên nhau trọn đời.
Lâm Ngọc cũng đã nhiều lần đề cập trước mặt anh chuyện hai người cùng nhau mặc đồ
cưới.
Cô ấy thậm chí còn thiết kế váy cưới cho chính mình, chỉ chờ đợi để mặc nó.
Nhưng ai ngờ, bây giờ anh lại mặc đồ cưới trước, đối tượng không phải là cô ấy, mà lại là một người phụ nữ anh không có chút tình cảm nào khác.
Trước đó anh đã ở nước ngoài, nói đúng ra là ở cùng với Lâm Ngọc, cùng cô ấy đi một vòng thế giới, sau đó giữ cô ấy lại Provence, để cô ấy có thể làm việc và học tập ở nơi đó.
Anh không nói cho cô ấy biết về cuộc hôn nhân giả của anh với Mạch Tiểu Miên.
Lâm Ngọc hoàn toàn chẳng hay biết gì cả, vui vẻ chấp nhận sự sắp xếp của anh và thoải mái ở lại Provence.
Cô ấy làm việc với một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nơi đó, chuyên tâm nghiên cứu về thiết kế thời trang.
"Anh Kiều, cô Mạch, hai người đứng lại với nhau đi, chúng tôi chụp cho hai người một bức ảnh nhé!"
Hiếm khi nào nhà thiết kế có thể gặp được một cặp đôi trai tài gái sắc như vậy.
Đôi nam nữ này khi