Mẹ Mạch tức giận đáp lại lời bà ta: "Tôi biết bà ghen tị với Tiểu Miên nhà chúng tôi, nhưng bà cũng không thể mở mồm thêm mắm dặm muối như vậy được.
Tiểu Miên nhà chúng tôi là ấn nhân cứu mạng của ông cụ nhà họ Kiều, là bọn họ tự mình tới cửa cầu hôn, làm sao có thể bão tố thay đổi được chứ? Hơn nữa bà nhìn Tiểu Miên nhà chúng tôi xem, con bé đứng cùng Minh Húc ở một chỗ, chắc chắn là một đội trời sinh mà.
Dĩ nhiên bây giờ hai đứa nó chưa có tình cảm nhiều, nhưng một cô gái thiện lương có nội hàm như Tiểu Miên nhà chúng tôi chắc chắn sẽ làm cho cậu ấy dần dần yêu thương.
Tôi có lòng tin này."
"Chống mắt lên mà xem! Một khi bước vào gia đình giàu có thì cũng sâu tựa như biển vậy.
Hôm này tên công tử nhà giàu nào đó ngoại tình, ngày sau lại ly hôn, đúng là ngoạn mục mà.
Tiểu Miên nhà bà gả qua đó không chừng sẽ trở thành quả phụ đấy, hoặc có khi cuối cùng lại bị đuổi ra khỏi cửa ấy chứ."
Bà Trần chanh chua mỉa mai.
Mẹ Mạch ngày nào cũng khoe con rể Kiều Minh Húc làm bà ta đố kỵ chết đi được.
Càng nhìn càng thấy bạn trai của con gái bà ta không vừa mắt, cũng không phóng khoáng, không có bao nhiêu tiền đồ cả.
Vì vậy, bà ta cũng chỉ có thể ngày ngày hy vọng nhà họ Kiều bên kia sẽ thoái hôn, làm cho nhà họ Mạch mất mặt mà thôi.
"Hừ, bà Trần, bà nói vậy là có ý gì hả?"
Mẹ Mạch tức giận nói: "Đừng quên rằng con rể tương lai của bà đang làm việc ở tập đoàn Kiều Thị đấy nhé"
Lời nói này của bà rõ ràng mang theo ý tứ uy hiếp.
Sắc mặt của bà Trần chợt hơi thay đổi.
Bà ta quyết định đêm nay dù có thế nào đi nữa cũng sẽ bắt con gái chia tay với người đàn ông vô dụng đó.
Ra khỏi nhà Mạch, tâm trạng của Phùng Quang Hiển cực kỳ buồn bực, phóng xe lao ra đường.
Trong đầu hiện lên nụ cười của Mạch Tiểu Miên, từng cái nhăn mày, từng tiếng cười ấy, nhất
là lần đầu tiên anh gặp cô ở nhà hàng Hồng Tường Vi.
Nụ cười đó, giống như một tia nắng chói chang thắp sáng trái tim anh vậy, khiến anh vẫn không thể nào quên.
Về sau, khi anh tiếp xúc với Mạch Tiểu Miên vài lần, mặc dù cô sẽ vẫn mỉm cười như cũ, nhưng chỉ là một nụ cười xã giao chứ không phải là niềm vui thích xuất phát từ nội tâm.
Luôn có một nỗi buồn đau thương nhàn nhạt nào đó được ẩn giấu dưới vẻ mặt lạnh lùng