Lúc Kiều Mai Kim nói đến đây, giọng nói trong trẻo của cô bé có hơi trở nên ảm đạm, đáy mắt lóe lên một chút đau xót.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó bọn em chia tay! Em cũng không gặp lại anh ấy nữa!"
Kiều Mai Kim mím môi cười một tiếng, nói: "Đó chỉ là giấc mộng thời niên thiếu của em mà thôi, bây giờ nghĩ lại có chút thương cảm ấy mà.
Mà điều càng buồn hơn đó là, hình như em không có cách nào thích một người khác được nữa!"
Lời nói của cô ấy khiến Mạch Tiểu Miên nghĩ đến Trình Bắc Thiên, trong lòng giống như bị và đập mạnh vậy.
Sau Trình Bắc Thiên, cô dường như không thể yêu ai được nữa.
Khi một người dùng hết tình yêu của mình cho mối tình đầu, khi đó, thật sự không thể yêu ai khác được nữa cả.
Không nghĩ tới, một cô gái nhỏ trong sáng như Kiều Mai Kim cũng lại như thế.
"Chị dâu..."
Kiều Mai Kim ngồi trước mặt cô, tha thiết nhìn cô, nói: "Hãy yêu anh trai em thật tốt, được không?"
Mạch Tiểu Miên nhìn cô ấy, mím môi không nói gì.
"Chị dâu, em nghĩ rằng chị cũng biết về Lâm Ngọc nhỉ."
"Em không thích Lâm Ngọc, cô ta không thích hợp với anh trai em!"
Kiều Mai Kim rất trực tiếp nói: "Nhưng em thích chị, hy vọng chị có thể nắm tay anh trai em cùng nhau đi đến bạc đầu."
"Ha ha."
Mạch Tiểu Miên cười khổ hai tiếng.
Cô thực sự không thể hiểu được Lâm Ngọc đã làm gì mà khiến cho nhà họ Kiều chán ghét cô ta đến như vậy.
"Chị dâu, em nói thật đấy.
Em cũng biết trong lòng anh trai em bây giờ chỉ có Lâm Ngọc.
Anh ấy vì ông nội mà buộc phải ở bên cạnh chị.
Nhưng mà, chỉ cần chị chịu yêu anh ấy thật tốt, anh ấy nhất định sẽ dần dần yêu chị.
Em cảm thấy chị là một người rất đáng để yêu làm cho người khác tin tưởng vào.
Chỉ khi giao anh trai em cho chị, em mới có thể yên tâm được."
Kiều Mai Kim chăm chú nhìn cô và nói.
"Nghe giọng điệu của em, trông giống như anh trai em rất tội nghiệp, cần một người quan tâm chăm sóc vậy?"
"Đúng vậy, anh trai em thật sự rất đáng thương! Lúc anh ấy năm tuổi, mẹ ruột vì cứu anh